Năm đó, Nghiêm Lập thật sự đã làm quá đáng, tuy nhiên bên này cũng không khách sáo. Ngưu Hữu Đạo hắn giết đồ đệ của Nghiêm Lập, lại đưa Nghiêm Lập vào Thánh cảnh chịu tội, đã coi như là trả thù rồi. Cộng thêm bây giờ còn có chuyện cần Tử Kim Động phối hợp, không cần thiết phải tính toán nữa.
Mạc Linh Tuyết Mạc trưởng lão kéo Nghiêm Lập ra phía sau, cùng các trưởng lão khác tiến lên chào hỏi: “Ngưu trưởng lão.”
Ngưu Hữu Đạo hơi chắp tay cười: “Các vị, lại gặp mặt.”
Lúc này, Vân Cơ cùng Chung Cốc Tử và Cung Lâm Sách đi tới.
Nhìn thấy hai vị này, mặc dù lúc trước nhóm người Tử Kim Động đã nghe tin đồn Chung Cốc Tử cũng là tu sĩ Nguyên Anh, lúc này gặp vẫn chấn động, vị thái thượng trưởng lão này lại có thể thật sự còn sống!
Bọn họ lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, hóa ra sư hai đồ này đều giả chết.
Sau khi chào hỏi, đám người Nghiêm Lập hưng phấn hỏi xem tiếp theo Tử Kim Động định tranh hùng thiên hạ thế nào.
Nhưng Chung Cốc Tử và Cung Lâm Sách báo cho bọn họ biết về chuyện vực thứ năm. Dựa theo lời căn dặn Ngưu Hữu Đạo trước đó, bọn họ nói về hiện tượng kỳ lạ ở Thiên Đô Bí Cảnh và trong Vô Biên Sa Mạc, nói đại trận do Thương Tụng để lại sắp sụp đổ, lối đi năm vực sắp đóng kín, linh khí thiên địa lưu thông trong nhân sắp bị cắt đứt nên giới tu hành đang đi về hướng suy bại.
Nói cho cùng, chính là bảo Tử Kim Động chuẩn bị rút lui tới vực thứ năm.
Đám người Nghiêm Lập dĩ nhiên chấn động. Đổi lại thành người khác nói như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ có hoài nghi. Nhưng Chung Cốc Tử và Cung Lâm Sách nói như vậy thì bọn họ dĩ nhiên phải tin tưởng.
Khi sắp chia tay, Nghiêm Lập hỏi: “Chung lão và chưởng môn không trở về cùng đám người chúng ta sao?”
Cung Lâm Sách oán thầm không ngừng, có thể đi được, ngươi tưởng ta không muốn đi chắc? Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn bình tĩnh nói: “Chuyện năm giới không thể coi thường được, đây vẫn là chuyện quan trọng nhất lúc này. Ta và Chung lão còn muốn ở lại bàn bạc, tất cả công việc trong môn sẽ do mấy vị trưởng lão bàn bạc quyết định, có việc gì thì có truyền tin tới liên hệ.”
Sau khi đám người này vội vàng rời đi, người của các phái khác lại lần lượt đi tới.
Sơn trang Mao Lư vừa truyền ra tin tức nói một đám tu sĩ Nguyên Anh đều ở trong này, các phái không tìm đến mới là lạ, bọn họ ùn ùn kéo tới…
Thiên Hành Tông đi tới, cũng xuất hiện cảnh tượng oan gia ngõ hẹp.
Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu đều chạy đến, một người nghe nói phụ thân và Ô Thường giao đấu muốn xem thử phụ thân có bị thương nặng không, một người là vì liên quan tới chuyện lớn của tông môn. Đỗ Vân Tang tất nhiên muốn tới xác nhận Văn Hoa có thật sự đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ hay không.
Không thể tránh thì Quản Phương Nghi cũng không muốn tránh né nữa. Nghe nói Văn Tâm Chiếu tới, nàng không chỉ chủ động đi ra, còn dẫn Nam Thiên Vô Phương theo.
Hai bên vừa gặp mặt, Quản Phương Nghi sớm nhìn lướt qua Đỗ Vân Tang một lượt lại xem thường. Chuyện cũ có lẽ khó quên nhưng nàng đã thật sự bỏ xuống.
Ánh mắt nàng nhìn Văn Tâm Chiếu, cười khanh khách nói: “Đỗ phu nhân, nàng không cho ta xuất hiện ở trước mắt nàng, nói gặp một lần lại đánh ta một lần, bây giờ nàng chủ động tìm tới cửa, có phải có lừa người không?”
Đỗ Vân Tang không biết quan hệ giữa Nam Thiên Vô Phương và Quản Phương Nghi nên không chú ý tới y, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía cánh tay cụt của Quản Phương Nghi rõ ràng muốn nói, nhưng trước mặt của mọi người lại nói không nên lời.
Nam Thiên Vô Phương lại đang quan sát Đỗ Vân Tang. Y hiểu rõ chuyện giữa Quản Phương Nghi và Đỗ Vân Tang, cũng có quan tâm, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh.
Không cần biết trong lòng có ý kiến gì, ít nhất u hiểu rõ sai lầm là do mình gây ra, y không có tư cách đi trách tội.
Văn Tâm Chiếu vốn phản cảm với Quản Phương Nghi, hơn nữa vừa thấy nàng sẽ không nhịn được để ý tới phản ứng của trượng phu, quả nhiên phát hiện có sự khác thường thì lửa giận lập tức thiêu đốt.
Nhưng nàng ta cũng không thể hoàn toàn không thức thời, nàng ta đã nghe qua lời đồn, biết bây giờ Quản Phương Nghi là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Trước đó nàng ta đã định không đến, nhưng nghĩ đến có phụ thân ở đó sẽ không có chuyện gì.
Đương nhiên, quan trọng hơn là trượng phu có khả năng gặp lại nữ tử kia khiến nàng ta không cách nào nhịn được, không thể không tới giám sát.
Lúc này mặc dù có chút kiêng kỵ và cố nén giận, nhưng nàng ta vẫn không thể nào hoàn toàn khống chế được miệng mình: “Nếu ngươi không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ cái gì?”
Ánh mắt Nam Thiên Vô Phương đột nhiên sắc như dao, nhìn chằm chằm về phía Văn Tâm Chiếu, trong lòng đã muốn giết người!
Phái lớn từng đứng đầu thiên hạ bị người đời coi là Ma Giáo, từ trên danh hiệu của bang phái là có thể nghe ra được chút manh mối. Y làm Tả sứ Ma Giáo cũng không phải làm cảnh. Địa vị của y ở Ma Giáo còn cao hơn cả Ô Thường, bây giờ chẳng qua chỉ cam tâm tình nguyện im lặng ở trước mặt Quản Phương Nghi mà thôi.
Văn Hoa trầm mặt xuống, quát: “Câm miệng! Có ai làm khách như vậy sao? Còn không mau nhận lỗi?”
Ông ta hiểu rõ tình hình bây giờ, nữ nhi căn bản không có khả năng là đối thủ của Quản Phương Nghi, ngay cả tính mạng của ông ta còn nằm ở trong tay của sơn trang Mao Lư, nữ nhi nói chuyện không biết trời cao đất rộng, không chừng tính mạng của cha con sẽ phải bù vào mất.
Thật ra ông ta vừa thấy nữ nhi chạy tới, trong lòng đã tức giận, trách nữ nhi hoang đường hồ đồ, thật sự không biết trời cao đất rộng!
Quản Phương Nghi cười dài chờ Văn Tâm Chiếu nhận lỗi, thật ra cứ nhìn dáng vẻ Văn Tâm Chiếu vừa bất mãn lại không dám càn rỡ như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Văn Tâm Chiếu thật sự rất bất mãn. Con đê tiện kia quyến rũ chồng mình, còn bảo mình nhận lỗi à? Chẳng phải chỉ làm cho nàng thấy khó chịu thôi sao?
Nam Thiên Vô Phương bước tới, đi từ phía sau Quản Phương Nghi ra.
Đỗ Vân Tang cũng bước tới ngăn cản ở trước người Văn Tâm Chiếu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Thiên Vô Phương.
Nam Thiên Vô Phương lộ ra sát cơ, mấy người ở đây đều phát hiện được. Đỗ Vân Tang cũng chú ý thấy nhưng không quan tâm giữa hắn và Quản Phương Nghi có chuyện gì xảy ra, không quan tâm giữa hắn và Văn Tâm Chiếu có tình cảm thế nào, hắn cũng không thể để cho người ta lập tức ra tay với thê tử của mình được.
Trong mắt Văn Hoa lập tức lộ vẻ khen ngợi. Đệ tử này trước sau vẫn là người ông ta thưởng thức, đây cũng là nguyên nhân ông ta bằng lòng gả nữ nhi, cũng truyền vị trí chưởng môn cho đệ tử này, vào thời điểm quan trọng vẫn còn dám đứng ra đảm đương.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Tất cả dừng tay cho ta.”
Nam Thiên Vô Phương quay đầu nhìn về phía hắn.
Văn Hoa vội vàng xoay người nói với hắn: “Ngưu Hữu Đạo, ta đáp ứng lời nói ban đầu, ta thực hiện lời hứa, cũng hi vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình.”
Ngưu Hữu Đạo biết ông ta ám chỉ điều gì. Trước đây hai bên nói rõ, muốn để cho Quản Phương Nghi tát Văn Tâm Chiếu mấy cái. Ý của Văn Hoa hiển nhiên chỉ đê Văn Tâm Chiếu bị tát mấy cái rồi thôi.
Tuy nhiên lần này Ngưu Hữu Đạo hào phóng hơn: “Thôi đi, chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải truy cứu nữa. Nhưng nữ nhi của ngươi cuối cùng lại dám chạy đến sơn trang Mao Lư ta để dương oai thì thật sự có chút quá phận. Ta nể mặt Văn lão tiên sinh lần này không truy cứu, vẫn hi vọng sau này ngươi có thể quản tốt được nữ nhi của mình. Nếu có lần sau nữa, đừng trách ta không khách sáo.”
Văn Hoa nghe vậy thì mừng rỡ, cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chắp tay nói: “Mọi người gọi ngươi là Đạo gia, hôm nay vừa thấy, quả nhiên có độ lượng, cảm ơn Đạo gia nhiều. Đạo gia yên tâm, sau này ta nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo tiểu nữ.” Ông ta quay đầu nhìn về phía Văn Tâm Chiếu quát: “Còn không cám ơn Đạo gia đã khoan hồng độ lượng?”
Ông ta biết nữ nhi khó có thể chịu thua với Quản Phương Nghi, cũng biết nơi này là Ngưu Hữu Đạo nới mới tính nên lập tức chuyển đối tượng để nữ nhi xin lỗi thành Ngưu Hữu Đạo.