Đọc truyện Full

Chương 52

Trong không khí tràn ngập hương vị ngọt kẹo bông gòn, Tưởng Lâm Dữ mặc áo len màu hồng anh đào, trên tay cầm kẹo bông gòn lớn mềm mềm xốp xốp.

Lâm Hi không nhớ rõ lần trước được gọi tiểu bằng hữu là khi nào, cô từ nhỏ đã được nhiều người khen hiểu chuyện ngoan ngoãn chín chắn. Hiểu chuyện ngoan ngoãn chín chắn đặt trên người hài tử kỳ thật không tính là chữ gì tốt, không ai yêu không ai đau mới phải hiểu chuyện ngoan ngoãn. Còn tuổi nhỏ đã biết đạo lý đối nhân xử thế, biết xu lợi tránh hại. Vì cái gì mà biết? Bị đánh nhiều, đau đến cùng cực, tự nhiên cái gì cũng hiểu.

Cô khéo đưa đẩy lại hiểu đời, trên người không có một chút ít hơi thở của tiểu bằng hữu. Không ai xem cô là hài tử, cô cũng không thể xem chính mình là hài tử.

Ở Thượng Dữ người khác gọi cô là Hề tỷ, bảo cô thư kí giản không gì là không làm được, kỳ thật đa số mọi người trong văn phòng so với cô đều lớn tuổi hơn, nhưng không ai cảm thấy cô nhỏ. Trở lại tập đoàn Lâm thị, mọi người gọi cô là Lâm tổng.

Cô chưa từng có giai đoạn ‘tiểu bằng hữu ’ nào, cô cho rằng chính mình không thèm để ý.

Lâm Hi cầm ly thủy tinh, ngón tay dùng sức vuốt ve vành ly trượt xuống đáy ly. Cô nhìn ngũ quan tuấn mỹ Tưởng Lâm Dữ đã khắc sâu, mắt đen dưới mắt kính trầm xuống.

Tưởng Lâm Dữ có hàng ngàn kịch bản, hắn chính là người tạo hàng ngàn kịch bản đó.

Lâm Hi cái gì cũng rất rõ ràng, nhưng lúc hắn gọi tiểu bằng hữu, chỗ sâu trong trái tim Lâm Hi có một chút đau, cảm giác đau này trì độn chậm chạp từng chút một quấn quanh trái tim cô.

“Cảm ơn.” Lâm Hi buông cái ly xuống nhận kẹo bông gòn.

Cửa phòng bị mở ra một tiếng nhỏ, Lâm Hi quay đầu nhìn qua, Lâm Hạo Dương vào cửa cất dù che mưa, “Hai người đang làm gì?”

Lâm Hi giơ một cây kẹo bông gòn lớn, lỗ tai có chút nóng, nhưng cô có thể diễn, mặt không đổi sắc nói, “Tưởng tổng làm kẹo bông gòn, anh, muốn hay không?”

“Tưởng tổng muốn phát triển nghề phụ? Ngày nào đó phá sản đi đầu đường bán kẹo bông gòn.” Lâm Hạo Dương mặc quá mỏng, bước nhanh qua chỗ nước ấm, thuận miệng cắn được miếng kẹo bông gòn trên tay Lâm Hi đưa qua, “Cảm ơn.”

Tưởng Lâm Dữ dừng tay lại, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Lâm Hạo Dương.

“Đưa người đến rồi?” Lâm Hi hỏi.

“Ừm.” Lâm Hạo Dương như suy tư gì, một tay bỏ trong túi một tay cầm cái ly nhìn máy làm kẹo bông gòn trước mặt Tưởng Lâm Dữ.

“Ai làm chủ đem máy làm kẹo bông gòn đưa đến phòng?” Lâm Hạo Dương lấy một ly nước ấm, “Gần đây quản lý khách sạn càng ngày càng lỏng lẽo.”

Lâm Hi giơ một cây kẹo bông gòn bị khuyết trong tay, hắng giọng tán đồng với Lâm Hạo Dương nói, “Xác thật không quá an toàn, rất dễ xảy ra hoả hoạn.”

Buổi sáng đã xối qua một lần.

Lâm Hạo Dương uống nước xong tới lấy đi kẹo bông gòn trong tay Lâm Hi, ánh mắt thâm thúy, “Người như anh sự tình người ta ngã trên ghế dựa còn không tình nguyện vượt lên trên đỡ người, thế nhưng lại sẽ tự chế kẹo bông gòn.”

Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi xuống, cầm lấy một cây que xiên cuối cùng bật công tắc máy làm kẹo bông gòn lên, ngày mai hắn liền điều Ngọc Tuyên đi.

A.

Kẹo bông gòn hôm nay Tưởng Lâm Dữ làm thành công Lâm Hạo Dương ăn là chính, những cái khác đều ở thùng rác.

“Việc xử lý căn phòng của anh đã có kết quả, khói bốc lên quá cao dẫn tới hệ thống phòng cháy lầu một khởi động, mặt tường với đồ đạc bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau, không thể tạo thành tổn thất căn phòng tới kỳ hạn sửa chữa cần anh chi trả toàn bộ tiền phí sửa chữa căn phòng.” Lâm Hạo Dương đem kẹo bông gòn vuốt phẳng trước, một ngụm ăn hết cây kẹo. Que xiên ném vào thùng rác, một tay bỏ trong túi quần một tay mang theo ly nước đi lên trên lầu, “Hóa đơn đóng dấu đã được in ra, anh đợi chút qua quầy lễ tân ký tên. Căn phòng mới của anh là gian phòng độc nhất phía bắc, phong cảnh rất đẹp, có góc nhìn đẹp nhất, tôi làm chủ để nhân viên nghiệp vụ khách sạn dọn đồ qua.”

Tưởng Lâm Dữ: “……”

Điểm xao động của Lâm Hi dần đi xuống, xoay người muốn rời đi.

Trên cổ tay bị xiết chặt, cô quay đầu lại. Trên lầu là tiếng bước chân của Lâm Hạo Dương, ngón tay ấm áp của Tưởng Lâm Dữ dính sát vào da thịt cô, mắt đen nhánh Tưởng Lâm Dữ ở trước mặt, lông mi nồng đậm, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc.

Lâm Hi nhíu mày.

“Em ngồi.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói khàn khàn, hầu kết hoạt động, “Tôi tự làm cho em một cái.”

“Tôi không phải rất thích ăn đường.” Lâm Hi nói, “Cảm ơn ý tốt của Tưởng tổng.”

“Tôi muốn cho em một cây kẹo bông gòn.” Tưởng Lâm Dữ buông tay ra, nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Không thu phí.”

Kỹ thuật này của ngươi còn muốn thu phí? Ngươi thu cái tịch mịch.

Lâm Hi quay trở lại ngồi xuống, chỉ chỉ máy làm kẹo bông gòn, “Đường bên trong máy muốn bay đi.”

Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống chuyên chú quấn kẹo bông gòn, đầu ngón tay hắn cầm que xiên màu trắng, giọng nói rất nhạt nói, “Ngọc Tuyên không phải tôi gọi tới, nghiên cứu phát minh xảy ra chút vấn đề kỹ thuật, di động của tôi vừa mới ngấm nước tắt máy, cô ấy từ thư kí Trần biết được địa chỉ của tôi, tìm tới.”

“Các người là bạn học thời đại học?” Lâm Hi chống khuỷu tay lên trên quầy bar, nhìn chằm chằm đầu ngón tay Tưởng Lâm Dữ.

“Chúng tôi không phải cùng một học viện, cô ấy cùng Lâm Hạo Dương là đồng học.” Tưởng Lâm Dữ cân nhắc hàm nghĩa trong câu nói của Lâm Hi, “Khi đó tôi muốn làm một chiếc xe, Lâm Hạo Dương kéo cô ấy vào hạng mục.”

*“Đại Hoàng Phong?”

*Các bạn có thể đọc lại chương 32: (Đại Hoàng Phong= Ong vàng lớn)

“Em biết?” Tưởng Lâm Dữ khóe môi giơ lên, nhưng rất nhanh hạ xuống lại, hắn khẽ nâng cằm lạnh lùng, tròng mắt đen có phần lười biếng lại có phần ngạo khí, “Tác phẩm thất bại.”

“Tôi đã thấy ở phòng Hạo Dương.” Lâm Hi nghiêm túc đánh giá, “Không tính hoàn toàn thất bại, chỉ là không hoàn thành.”

Tưởng Lâm Dữ đã quốn cây kẹo bông gòn cuối cùng rất tốt, dùng nĩa tại ấn phía dưới một chút, đưa cho Lâm Hi, “Em thích?”

Tưởng Lâm Dữ làm cây kẹo bông gòn này không có gì nổi bật, nhỏ đến đáng thương, trên mặt còn có màu nâu. Nhưng rất tinh xảo, đặc biệt là hắn ở phút cuối cùng ấn một cái. Nguyên bản kẹo bông gòn hình trứng bởi vì lõm vào biến thành hình trái tim.

“Phi thường chấn động làm thủ công công trình khổng lồ.” Lâm Hi cắn một miếng kẹo bông gòn, có một ít caramel có chút đắng.

Tưởng Lâm Dữ tắt máy làm kẹo bông gòn, cánh tay dài chống trên quầy bar, hơi cúi người mắt đen chăm chú nhìn cô một lát, nói, “Kỳ thật không thể nói là làm thủ công, tôi là dựa theo tiêu chuẩn làm xe chạy trên đường.”

“Làm thủ công là tác phẩm phi thường ưu tú, rất chấn động. Nhưng làm xe chạy lên đường, vậy khả năng các người sẽ bị cảnh sát bắt đi, các phương diện đều không đạt tiêu chuẩn.” Lâm Hi đứng lên, cô đã phỏng đoán được chuyện xưa của Lâm Hạo Dương với Ngọc Tuyên, “Cảm ơn kẹo bông gòn của anh.”

“Em nghĩ có muốn một chiếc xe duy nhất thuộc về em?” Mắt kính Tưởng Lâm Dữ dính một sợi xơ kẹo bông gòn, hiện tại đường hoá chỉ còn màu caramel, hắn tháo mắt kính lấy giấy chậm rãi lau, “Tôi có thể vì em làm một chiếc xe.”

Lâm Hi đối với con người của hắn còn không có hứng thú, càng sẽ không đối với xe của hắn cảm thấy hứng thú, “Không cần, cảm ơn Tưởng tổng.”

Tưởng Lâm Dữ giương mắt.

Hai mắt Tưởng Lâm Dữ không mang mắt kính thật là nhìn cẩu cũng thâm tình chân thành.

Lâm Hi hoài nghi hắn có thể thấy rõ mình hay không, có lẽ hắn chỉ là đang nhìn một phương hướng nào đó, cũng không phải là cô.

Mắt của hắn sâu thẳm, đen yên tĩnh, nhìn chuyên chú. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Lâm Hi hướng bên cạnh bước một bước, ánh mắt Tưởng Lâm Dữ dời qua.

Tưởng Lâm Dữ đeo mắt kính lên, khôi phục lại bộ dáng văn nhã bại hoại.

“Mắt tôi xác thật không tốt.” Tưởng Lâm Dữ còn dựa trên quầy bar, tiếng nói trầm có chút khàn, “Nhưng tôi có thể thấy rõ em.”

Trái tim Lâm Hi đột nhiên nhảy dựng.

Kẹo bông gòn vừa mới được cộng thêm điểm, lại bởi vì câu nói này của hắn bị trừ lại.

“Phòng của anh đã dọn xong, anh có thể trở về.” Lâm Hi áp xuống lỗ tai khô nóng.

“Hiện tại tôi muốn tới công ty.” Tưởng Lâm Dữ mắt đen thâm trầm, mắt kính của hắn dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, tiếng nói trầm xuống, “Hạng mục xảy ra chút vấn đề.”

Lâm Hi nhấp môi trên kẹo bông gòn, gật đầu, xoay người hướng đi về phòng.

Tưởng Lâm Dữ ngồi dậy một tay bỏ trong túi, “Lâm Hi.”

Lâm Hi quay đầu lại.

Chân dài Tưởng Lâm Dữ bước ra khỏi quầy bar, hắn bước hai bước dừng bước chân lại, trong nháy mắt hắn vừa mới có xúc động muốn hôn Lâm Hi, nóng bỏng hôn cô. Ra khỏi quầy bar hắn bình tĩnh lại, tận lực khả năng làm chính mình bình tĩnh, ngữ khí ôn trầm, “Hôm nay làm bánh kem thất bại, lần sau làm cho em ăn.”

“Không cần, anh không nên đem phòng ốc đốt là được.” Lâm Hi nắm chặt kẹo bông gòn trong tay.

“Tôi có thiên phú làm bếp, bánh kem hôm nay là ngoài ý muốn.” Tưởng Lâm Dữ cân nhắc dùng từ, hắn cảm thấy chí ít mình có thiên phú làm bếp. Sandwich làm không tệ, Lâm Hi rất thích, không nên vì bánh kem lật xe, “Lò nướng có vấn đề mà thôi.”

Sao ngài không trách lực hút của trái đất?

Đôi mắt ngài chắc học qua vấn đề đó không khó? Cũng cho tay nghề một chút quyền lên tiếng.

“Tưởng tổng, anh vì cái gì chấp nhất với làm bánh kem như vậy?” Lâm Hi cũng không thích ăn bánh kem, với Tiramisu cô coi như là tương đối thích ăn, nhưng cũng ăn không nhiều, dễ ngấy.

Tưởng Lâm Dữ đứng thẳng tắp, chân thon dài dáng người cao gầy, sau tròng mắt kính đôi mắt tĩnh giống như sao trời đêm khuya, “Trước kia em ăn quá nhiều khổ, về sau liền ngọt một chút.”

Nghiên cứu phát minh của công ty xảy ra chút vấn đề, Tưởng Húc nhân cơ hội liên hợp các cổ đông khác gây sự, muốn tung tin tức lớn gây áp lực cho Tưởng Lâm Dữ. Thời điểm Ngọc Tuyên tới lẽ ra Tưởng Lâm Dữ nên đi, nhưng hắn không muốn đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đem công việc xuống để ở vị trí thứ hai. Bánh kem nướng cháy, không thể cho Lâm Hi một cái bánh kem xinh đẹp ngọt ngào.

Kẹo bông gòn bị Lâm Hạo Dương cẩu đồ vật kia ăn mất.

“Tôi đi trước, lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ vì em làm một cái bánh kem xinh đẹp.” Xe Tưởng Lâm Dữ chạy đến trước biệt thự, thư kí Trần xuống xe mở dù che mưa, đứng trước xe chờ Tưởng Lâm Dữ.

Que xiên trong tay Lâm Hi dính đầy đường, giờ phút này đường hòa tan, dính trên da tay.

“Tôi sẽ học làm tất cả mọi thứ, Lâm Hi, chúng ta từ từ tới.” Tưởng Lâm Dữ đứng lại, sợ lại sẽ mất khống chế ôm Lâm Hi, cô thích nam nhân ôn nhu thân sĩ, “Tôi đi đây.” Hắn xoay người mở cửa đi ra ngoài, thẳng lưng ngồi trên xe.

“Tưởng tổng?” Thư kí Trần quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ một thân phấn nộn, lâm vào trầm mặc, Tưởng Lâm Dữ sắp 31 tuổi lão nam nhân mặc màu hồng nhạt lại đẹp quỷ dị, “Anh muốn thay quần áo trước không?”

Tưởng Lâm Dữ thở một hơi, mặt vô biểu cảm mắt nhìn chính mình mặc áo len màu hồng nhạt. Nghĩ đến biểu tình của Lâm Hi khi nhìn thấy bộ quần áo này, rũ mắt xuống nhận máy tính thư kí Trần đưa qua, khôi phục trạng thái làm việc, nhàn nhạt nói, “Không đổi, tới công ty.”

Xe hơi màu đen lái đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Lâm Hi mím môi, cẩn thận nhấm nháp những lời nói này. Trong không khí còn lưu giữ mùi thơm ngọt kẹo bông gòn, trên môi cũng có kẹo bông gòn vị caramel.

Nguyên lai làm bánh kem là vì ý tứ này?

Trên lầu chổ cầu thang vang lên tiếng bước chân, Lâm Hi ngẩng đầu.

“Tưởng Lâm Dữ đâu? Thức thời như vậy rời đi rồi?” Lâm Hạo Dương thay áo len màu xám khói phối cùng quần jean, bước nhanh xuống lầu, hướng bên này đi tới, “Đi ra ngoài ăn cơm không? Thuận tiện nói chuyện với em.”

“Tưởng tổng công ty có việc nên đi rồi.” Lâm Hi liếc hắn một cái, Lâm Hạo Dương mặc bộ quần áo này rất đáng tin cậy, so với cái áo sơ mi kia bình thường hơn nhiều, “Chuyện gì? Trịnh trọng như vậy?”

“Việc rất quan trọng.” Lâm Hạo Dương ngồi trên tay vịn ghế sô pha đối diện, “Có muốn ăn lẩu hay không? Có một nhà hàng lẩu Trùng Khánh rất nổi danh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Vừa đúng lúc, em cũng phải đi bệnh viện làm xoa bóp, đi thôi.” Lâm Hi cầm áo khoác, đổi giày chống nạng ra cửa, bên ngoài mưa đã tạnh. Cuối mùa mùa thu, gió lạnh thành thị phương bắc lạnh thấu xương, “Em mặc thêm một cái áo khoác, đừng để bị cảm lạnh.”

Lâm Hi mở cửa xe ghế phụ ngồi vào, Lâm Hạo Dương ngồi vào bên ghế lái, hắn mặc áo khoác màu xám, thắt đai an toàn, “Quên đi, ở trên xe anh nói cho em biết.”

“Cái gì? Phương diện nào?” Lâm Hi nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, Lâm Hạo Dương lại không phải một người có thể nghẹn chuyện, đây là hắn khó xử với ai?

“Anh vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát Chu Thành.”

“Chu Thành?” Trong lòng Lâm Hi lộp bộp, dự đoán tình huống xấu nhất, “Em —— đôi vợ chồng kia, bọn họ không thể bị kết án sao?”

“Không phải, bọn họ khẳng định bị kết án, anh còn muốn cho bọn họ chết ở trong ngục giam đây.” Lâm Hạo Dương khởi động động cơ, tay nắm vô lăng mắt nhìn hình ảnh di chuyển xe, điều chỉnh hướng xe, lái xe rẽ vào một bên nói, “ Trong quá trình cảnh sát thẩm tra xử lí án kiện, căn cứ vào Giản Siêu miêu tả vẽ ra bắt được bọn buôn người. Tìm hiểu nguồn gốc, thế nhưng bắt được người năm đó lừa bán em.”

Lâm Hi chỉ cảm thấy đại não ong một tiếng, trống rỗng. Trong cơn ác mộng những đòn đánh đập đe dọa kia, một chân thật mạnh, nỗi sợ hãi kề bên tử vong, chúng muốn tới sao?

“A?”

Lâm Hạo Dương lái xe trên đường chính, hướng ra ngoài cửa khách sạn, nói “Ăn cơm trước, đợi một chút anh đưa em đi bệnh viện xem chân, buổi tối anh lại đi Chu Thành.”

“Bọn họ —— là người nào?” Lâm Hi nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay có chút đau, cô tận lực làm chính mình bình phục tâm tình, nhưng hô hấp vẫn không nhịn được dồn dập.

“Là lưu manh bình thường, lời khai cùng với lời khai của em không giống, lý do hắn thoái thác là có người đem em ném đi, hắn nhặt được mang về Chu Thành thuận tay bán cho Giản Siêu, người gây án chỉ có một mình hắn, không biết là hắn nói dối hay là có ẩn tình.” Lâm Hạo Dương lái xe ra khỏi khách sạn, rẽ phải hướng nhà hàng lẩu chạy tới, ngón tay xẹt qua tay lái, ánh mắt âm trầm xuống, “Buổi tối anh đi Chu Thành, điều tra rõ chuyện này.”

Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì ~

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full