Sáng ngày giao thừa, năm giờ rưỡi Hề Gia đã rời giường.
Hôm nay bảy giờ rưỡi bắt đầu quay để kịp xế chiều làm cơm tất niên, cô muốn ôn tập bút ký và xem lại kịch bản quay hôm nay.
Chuông báo thức vang lên hai tiếng, Hề Gia vội vàng tắt đi, sợ đánh thức Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm đã tỉnh, “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Hề Gia lại tham lam hít hơi thở thuộc về anh thêm năm phút nữa.
“Ông xã, hơi thở trên người anh rất khác với những người đàn ông khác, em nhắm mắt cũng có thể nhận ra anh.”
Mạc Dư Thâm không lên tiếng. Đây là câu nói bịa đặt kinh điển nhất.
Lần đầu tiên ở khách sạn trên núi chẳng phải cô còn nhầm anh thành đối tượng tình một đêm sao?
Lúc đó cô rõ ràng mở to mắt nhìn anh, đã vậy hai người cùng chung chẳn gối cả một đêm, chẳng lẽ không có hơi thở của anh?
“Không tin à?” Hề Gia ngẩng đầu hỏi.
Mạc Dư Thâm không trả lời mà hỏi lại: “Khác với những người khác? Những người khác là ai?”
Hề Gia: “Ba em, anh cả, anh hai. Còn những người đàn ông khác chưa từng ôm qua, không biết.” Nói rồi cô duỗi người một cái.
Thời gian không đủ cho cô dùng.
Một mình Mạc Dư Thâm trên giường cũng không ngủ được, dậy theo cô.
Hề Gia kéo màn cửa sổ ra, muốn xem thời tiết hôm nay thế nào, nhìn ra ngoài, cô không khỏi hưng phấn, “Ông xã, tuyết rơi rồi, anh mau lại đây xem.”
Cô mở toàn bộ màn cửa.
Công trình kiến trúc của làng du lịch đều được khoác lên mình chiếc áo màu trắng mênh mang, tất cả cây cối cũng đọng lại một tầng tuyết trắng.
Trong vòng một đêm mà cả đất trời đều là tuyết.
Tuyết vẫn còn rơi.
Mạc Dư Thâm hỏi cô, “Đi xuống nặn người tuyết với em nhé?” Cô kích động như vậy chắc là muốn chơi tuyết rồi.
Hề Gia nào có tâm tình đi nặn người tuyết, cô chạy đến bên giường, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Đầu bên kia, Chu Minh Khiêm đang ngủ say, bị tiếng chuông dồn dập đánh thức. Đêm qua anh xử lý hết công việc tồn đọng xong đã là ba giờ sáng.
Lúc này mới hơn năm giờ, anh còn chưa ngủ được ba tiếng.
Chu Minh Khiêm có tật xấu tức giận khi bị đánh thức, cả đoàn làm phim đều biết, chỉ có Hề Gia không biết.
“Hề Gia, cô làm cái gì vậy! Cô có biết bây giờ là mấy giờ không hả!?”
Hề Gia mở loa ngoài, tiếng rống này đã làm kinh động đến Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm thật muốn cầm điện thoại qua nói với Chu Minh Khiêm một câu: Là tôi, Mạc Dư Thâm.
Dọa chết anh luôn.
Hề Gia còn chưa kịp ôn lại bút ký nên tại thời điểm này, Chu Minh Khiêm vẫn là thần tượng của cô, là vị đạo diễn mà cô thích.
Cô không so đo anh hô to gọi nhỏ, giọng nói bình thản: “Chu đạo, tuyết rơi rồi, còn đọng lại nữa. Bây giờ vẫn còn rơi, trời chưa sáng, vừa khéo đúng cảnh mà chúng ta muốn quay.”
Chu Minh Khiêm giật mình, còn tưởng mình đang nằm mơ, Hề Gia trở nên ôn hòa như vậy từ khi nào vậy?
“Chu đạo?”
Hề Gia cho rằng Chu Minh Khiêm đã trả lời nhưng do cô không nghe thấy nên mới gọi lại.
Chu Minh Khiêm: “Biết rồi.” Cuộc điện thoại này làm anh tỉnh táo lên không ít, ngồi dậy, “Sao cô dậy sớm vậy?” Hỏi xong, anh chợt phát hiện hình như mình bị bệnh.
Vẽ vời hỏi thăm làm gì không biết.
Hề Gia: “Xem kịch bản.” Cô không nói chuyện mình ôn tập bút ký.
Chu Minh Khiêm cúp điện thoại. Anh càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này.
Đi đến bên cửa sổ, anh kéo màn cửa ra, giật mình. Đây chính là khung cảnh mà anh muốn.
Dự báo thời tiết cũng không chuẩn như vậy.
Tuyết lớn sắp đến.
Anh gọi điện thoại cho Dư An, nói cô thông báo cho tất cả mọi người, sáu giờ rưỡi tập hợp phim trường.
Hề Gia nhận được thông báo trong nhóm, sáu giờ rưỡi bắt đầu. Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, vừa chải tóc vừa ôn lại bút ký.
6 giờ 15 phút, Chu Minh Khiêm đã chuẩn bị xong, đun nước sôi đổ vào túi chườm nóng. Tối qua Dư An đi siêu thị sẵn tiện mua thêm cho anh một cái.
Đây là lần đầu tiên anh sử dụng thứ này, nhìn có chút đáng tin.
Cầm theo túi chườm nóng, anh đi ra ngoài.
Hề Gia vừa vặn từ thang máy đi ra, vội chạy về phòng của mình, hôm nay tuyết rơi, cô muốn đổi túi chống thấm nước đựng sổ
Vừa khéo đối mặt với Chu Minh Khiêm, cô trừng mắt liếc Chu Minh Khiêm một cái, một chút hảo cảm cũng không cho anh, quẹt thẻ vào phòng.
Chu Minh Khiêm: “…..”
Tâm tình bất định, sớm muộn gì anh cũng bị người phụ nữ này bức chết.
Hề Gia mới vừa bỏ ra nửa tiếng ôn lại những ký ức liên quan đến Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm đến phim trường, các nhân viên cũng lục đục tới. Mạc Dư Thâm cũng ở đó, đang nói chuyện với khương Thấm. Khương Thấm vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhận được thông báo cũng vội vàng chạy tới.
Đó cũng chính là lý do anh nguyện ý hợp tác cùng Mạc Dư Thâm và Khương Thấm.
Dư An vội vàng chạy đến, nhìn thấy các tổ quay đã bắt đầu chuẩn bị, nhẹ nhàng thở hắt ra. Ngày lạnh nhất, hơn năm giờ đã rời giường. Mấu chốt là đêm qua hai, ba giờ bọn họ mới ngủ. Cô còn lo lắng mọi người sẽ dậy không nổi.
Xem ra lời nói của Chu Minh Khiêm khá quyền lực.
Ngoại cảnh quay hôm nay là quay trên đống tuyết.
Sáu giờ rưỡi sáng, trời còn chưa sáng hẳn. Dựa vào kịch bản thì phải quay buổi tối, chiều tà sắp tối, nhưng bọn họ không thể đợi đến tối được, lỡ đâu tuyết ngừng rơi lại không quay được.
Mạc Dư Thâm cũng đứng bên ngoài, đứng cạnh Hề Gia: “Có lạnh không?”
Hề Gia lắc đầu, cô không có thời gian nói chuyện phiếm, soi đèn pin tiếp tục ôn bút ký. Những nội dung liên quan đến các nhân viên cốt cán của đoàn phim cô chỉ mới đọc của Chu Minh Khiêm, vẫn chưa kịp đọc những người khác.
Gió lớn tuyết lạnh, cho dù có mặc dày như vậy cũng sẽ đông cứng trong chốc lát.
Người phụ trách trường quay nói; “Mạc tổng, ngài vào trong lều đi cho ấm.”
Mạc Dư Thâm: “Không cần đâu, mọi người cứ tiếp tục bận đi.”
Bởi vì Mạc Dư Thâm cũng bị đông cứng ở đây nên tất cả mọi người có thêm động lực làm việc.
Hướng Lạc không tự chủ được nhìn về phía Mạc Dư Thâm. Sự quyết rũ của người đàn ông này như một bức tường chắn hết mọi cơn gió lạnh.
Mấy cô gái còn độc thân trong đoàn phim đều động tâm với Mạc Dư Thâm.
Những người đã từng đặt tay lên ngực trái thề thốt chỉ yêu một mình Chu Minh Khiêm bây giờ đang lặng lẽ vượt tường.
Thỉnh thoảng Mạc Dư Thâm lại xoay qua nhìn Hề Gia. Cô vẫn đứng im trong tư thế như vậy, trên người như đọng lại một lớp tuyết mỏng.
Hề Gia dùng tốc độ nhanh nhất để xem lại nội dung liên quan đến những diễn viên quay phim sáng nay. Tay đã đông cứng lại, đeo bao tay cũng vô dụng.
Cô cất sổ, ngồi vào trước máy giám thị.
Cảnh quay này là Khương Thấm và Hướng Lạc đối diễn. Hai người sau khi biết được chân tướng, phát sinh tranh chấp. Ở ngay bên bờ vực cuồng loạn, chống cự không nổi, sau đó đánh nhau.
Cái loại giằng xé này là do yêu lớn hơn hận.
Tình nghĩa chị em hơn hai mươi năm của bọn họ kết thúc vì một người đàn ông.
Sau khi cắn xé nhau, hai người đều phải diễn xuất bằng ánh mắt. Tình cảm phức tạp yêu lớn hơn hận chỉ có thể dùng ánh mắt và biểu cảm để truyền đạt.
Hai người cáu xé phát tiết xong, tóc dài của Hướng Lạc bung ra, khoé miệng bị cào rách. Cô đứng thẩn thờ trong trời tuyết nửa phút, sau đó cúi xuống nhặt dây buộc tóc quấn tóc lại, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Còn Khương Thấm, sau khi đánh nhau kiệt sức thì nằm trên tuyết một cách nhẹ nhõm nhưng bên trong là nỗi tuyệt vọng trống rỗng.
Ở trong kịch bản, đây là cuộc gặp mặt cuối cùng trong cuộc đời này giữa hai người họ.
Lúc Hề Gia viết kịch bản, vốn là muốn để Khương Thấm nằm trong tuyết một phút để ống kính đặc tả.
Mỗi cái biểu cảm và ánh mắt đều không giống nhau.
Nhưng bây giờ Khương Thấm còn chưa hết bệnh, ăn mặc lại đơn giản như vậy. Sợ cô không chống cự nổi.
Hề Gia nói với Chu Minh Khiêm: “Đổi thành hai mươi giây đi.”
Chu Minh Khiêm suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Anh đi qua chỗ Khương Thấm và Hướng Lạc nói sơ qua về phân cảnh tiếp theo. Đặc biệt nhấn mạnh không cần nằm lâu quá.
Ánh mắt Khương Thấm vượt qua rất nhiều người nhìn vào Hề Gia, rồi lại liếc qua Mạc Dư Thâm một cái mới tiếp tục cùng người quay phim nói thêm vài câu.
Lúc quay cảnh này, Hề Gia nhìn máy giám thị chằm chằm không chớp mắt.
Không biết có phải do Khương Thấm và Hướng Lạc đều có mâu thuẫn ngoài đời với nhau hay không mà cả hai người diễn như không diễn, cáu xé nhau như thật, chỉ mấy giây mà đã nhập vai được.
Ở phân đoạn cuối cùng khi Khương Thấm nằm trong tuyết, cô không ngồi dậy sau hai mươi giây. Hề Gia nhìn đồng hồ, cô đã nằm 1 phút 25 giây.
Cả người Khương Thấm đều tê liệt, trợ lý và người đại diện nhanh chóng đỡ cô dậy rồi trùm quần áo dày lên người cô.
Phần diễn của Khương Thấm đã kết thúc, cô về nhà ăn cơm tất niên, tối mới trở lại. Xe đã chờ sẵn ở ngoài.
Đi ngang qua Hề Gia, Hề Gia ngẩng đầu, hai người đối mắt với nhau hai giây rồi hờ hững thu lại tầm mắt.
Mạc Dư Thâm có điện thoại gọi tới, là mẹ của anh. Anh đi cách phim trường mấy chục mét, tìm nơi không người nghe điện thoại.
Tần Tô Lan: “Chiều nay mấy giờ con đến đón mẹ? Mẹ có cần chuẩn bị cái gì không?”
Mạc Dư Thâm: “Con đang ở phim trường rồi, trưa nay sẽ không ăn cơm tất niên cùng ông bà nội, bây giờ con không đi được, sẽ kêu lái xe đến đón mẹ.”
Về phần nên chuẩn bị cái gì, anh cũng không biết.
“Đoàn làm phim có người nấu cơm rồi.”
Tần Tô Lan: “Vậy mẹ mang theo tạp dề làm sủi cảo cho các con ăn.”
Mạc Dư Thâm đã hơn hai mươi năm rồi chưa được ăn lại sủi cảo Tần Tô Lan làm, anh cũng sớm quên luôn mùi vị. Những ngày gần đây rảnh rỗi, anh cũng có cố gắng nhớ lại những chuyện hồi bé, nhưng cái gì cũng không nhớ ra được.
Trong điện thoại nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Tần Tô Lan phác giác, con trai vẫn còn hận mình, bà đánh vỡ trầm mặc, “Thấm Thấm thích ăn gì, để mẹ mang qua cho nó.”
Mạc Dư Thâm: “Khương Thấm về nhà ăn cơm rồi.”
Tần Tô Lan: “Vậy xem như mẹ đến thăm phim trường của con đi.”
Hai người không còn lời gì để nói. Mạc Dư Thâm lấy cơ bận, kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh sắp xếp lái xe đi đón mẹ. Đây là lần giao thừa thứ nhất anh đón cùng mẹ của mình từ sau khi ba mẹ anh ly hôn.
Mạc Dư Thâm trầm mặc nhìn chằm chằm bóng lưng của Hề Gia đến nỗi có người đi đến mà anh cũng không biết.
Phần diễn của Hướng Lạc hôm nay cũng đã kết thúc, cô đang nói chuyện điện thoại, đưa điện thoại ra xa một chút, “Mạc tổng.”
Mạc Dư Thâm hoàn hồn, gật đầu.
Trong điện thoại: “Lạc Lạc? Sao con lại ăn tết ở đoàn phim chứ? Ăn cũng ăn không ngon. Về nhà đi, mẽ sẽ làm đồ ăn ngon cho con. Trong nhà còn ấm áp nữa.”
Hướng Lạc: “Mẹ, sao con có thể về được. Tất cả mọi người đều chịu lạnh ở phim trường, nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch, đều ở đây. Cũng rất náo nhiệt.”
Mẹ Hướng bất đắc dĩ, “Gia đình chúng ta ba người mà lại chia ba nơi ăn cơm tất niên.”
“Ba con đâu? Giao thừa còn không về nghỉ ngơi à?”
“Chủ động xin đi trực ban, nói cái gì mà người trẻ tuổi phải về đoàn viên cùng gia đình. Con người này con còn không rõ nữa hay sao, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, chưa từng cân nhắc đến cảm thụ của mẹ.”
Hướng Lạc và trợ lý đi xa, không còn nghe tiếng trong điện thoại nữa.
Có vài người đi ngang qua Mạc Dư Thâm chào hỏi “Mạc tổng.”
Mạc Dư Thâm gật đầu, đi về phía Hề Gia.
Hôm nay Dư An không có đi ra ngoài, cô và mấy cô gái nhỏ đang chuẩn bị làm cơm tất niên. Nhưng vẫn không quên pha trà sữa cho Hề Gia. Cô pha hai ly cho Chu Minh Khiêm một ly, Hề Gia một ly.
Con đường bằng đá bây giờ lại bị tuyết bao phủ. Dư An cầm hai ly trà sữa từng li từng tí bước đi.
Trước máy giám sát còn có thêm một người nữa, là Mạc Dư Thâm.
Có sếp lớn ở đây, cô cần phải ưu tiên sếp lớn trước.
Dư An đưa ly trà sữa truyền thống cho Mạc Dư Thâm, “Mạc tổng, uống một ly trà sữa cho ấm đi.”
Mạc Dư Thâm xoay người, hơi do dự một chút, đang suy nghĩ làm sao từ chối đồ người khác giới cho mình.
Dư An đưa ly kia cho Hề Gia: “Chị Hề Gia.” Ly của Hề Gia là hương khoai môn.
“Cảm ơn thân ái.” Tay Hề Gia đã đông thành một khối băng, cô cầm trà sữa làm ấm tay.
Dư An nghiêng người, xoay túi áo lông đến trước mặt Hề Gia, “Đã cho nước sôi vào túi chườm cho chị rồi, biết ngay là chị sẽ quên mang theo.”
Buổi sáng Hề Gia vội vàng ôn lại bút ký nên quên mang theo túi chườm nóng.
Hề Gia lấy túi chườm nóng trong túi Dư An, vừa lòng thoả ý dương mi với cô.
Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia và Dư An có vẻ thân nhau như vậy, anh liền nhận ly trà sữa này của Dư An, “Cảm ơn.”
Dư An: “Không cần khách sáo.”
Chu Minh Khiêm nhìn hai ly trà sữa trên tay Mạc Dư Thâm và Hề Gia bằng đôi con ngươi sâu thẳm sau đó nhìn vào mặt Dư An.
Nuôi không quen con *bạch nhãn lang nhỏ này.
*nghĩa là sói mắt trắng — từ mạng của TQ chỉ mấy người vong ơn bội nghĩa.
Đối xử với cô tốt như nào, cho cô nhiều tiền thưởng như nào cũng vô dụng.
Trong lòng cô chỉ có chị Hề Gia của cô thôi.
Bây giờ Mạc Dư Thâm đến đoàn phim, đến trà sữa anh cũng không có tư cách uống.
Mà điểm mấu chốt là trà sữa vẫn dùng tiền của anh mua!
Chu Minh Khiêm ho nhẹ hai tiếng. Dư An hiểu ý, cười hì hì: “Chu đạo, lập tức pha thêm một ly cho ngài.”
Chu Minh Khiêm tin cô, biến thành “hòn vọng trà sữa”.
Dư An vừa trở về xe nhà bếp di động thì có người gọi cô đến trợ giúp. Dư An đi vào giúp, không có trở ra lại. Pha trà sữa cái gì chứ, cô sớm quăng ra sau đầu rồi.
Chu Minh Khiêm thuỷ chung đợi mười mấy phút vẫn không thấy người đâu.
Hương trà sữa bên cạnh cứ quanh quẩn bên mũi.
Bình thường Chu Minh Khiêm cũng không yêu thích trà sữa đến vậy. Dư An pha cho anh một ly thì anh miễn cưỡng uống. Không pha thì cũng không nhớ tới.
Hôm nay không biết bị gì mà bỗng nhiên thèm một ngụm.
Hề Gia ôm trà sữa bằng hai tay, thỉnh thoảng hít một hơi, vẫn không quên quay đầu nhìn Mạc Dư Thâm cười, “Mạc tổng, ngài có muốn ngồi nghỉ một chút không?”
Mạc Dư Thâm sớm đã muốn ngồi xuống. Hôm nay bọn họ ngồi trên một băng ghế dài, Chu Minh Khiêm và Hề Gia vẫn luôn ngồi trên đó nên anh không tiện ngồi xuống.
Hề Gia đứng lên nhường chỗ.
Lúc Mạc Dư Thâm đi vòng qua cô, Hề Gia dùng thân thể cản trở, lấy ly trà sữa của Mạc Dư Thâm rồi đẩy ly của mình sang cho anh.
Trà sữa trao đổi.
Hề Gia cắn nhẹ ống hút, là cái mà Mạc Dư Thâm đã dùng qua.
Mạc Dư Thâm bây giờ đã quen với việc bị cô trêu chọc. Anh ngồi xuống.
Chu Minh Khiêm liếc mắt liền phát hiện ly trà sữa trong tay Mạc Dư Thâm là hương khoai môn.
Mạc Dư Thâm nhích vào giữa ghế, ra hiệu cho cô, “Em cũng ngồi đi.”
Ba người chen nhau trên một cái ghế dài. Chu Minh Khiêm bị đẩy ra rìa, anh rất muốn rống lên một câu: Đến, đến, đến, vị trí của tôi cho luôn hai người, các người lên làm đạo diễn luôn đi.
*
#19042020