Người giúp việc dưới lầu đi tới đi lui, mặc dù Nhậm Dật Phi bày ra biểu tình bình tĩnh nhưng hai bên thái dương đã toát mồ hôi mỏng, suýt chút nữa là hắn định quay đầu tìm người.
Đột nhiên, tầm mắt Nhậm Dật Phi dừng lại trên ảnh đại diện của trang thông tin Chung Lam.
Ảnh chân dung nguyên chủ là một mảnh hoa cỏ, có thể trông thấy cây cối được cắt tỉa thành hình cây lao mơ hồ và đường xe chạy trắng xám thông qua khe hở.
Đây là một bức hình được chụp ở ban công, chiều hướng ra bên ngoài.
Ban công trồng đầy thực vật tím rủ xuống, dường như hắn vừa nhìn thấy cách đây không lâu.
Tia chớp “tách” một tiếng xẹt ngang đại não Nhậm Dật Phi rồi kéo ký ức hắn trở về hơn mười phút trước, lúc xe ô tô đang chạy chậm rãi đến gần căn biệt thự.
“Thì ra là nơi đó.”
Đúng là sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.
*Hai câu thơ trong Du Sơn Tây thôn của Lục Du, nghĩa là sông khuất núi tận đường hết lối, liễu xanh hoa thắm một bản làng. Trong đó liễu ám hoa minh là thành ngữ điển cố lấy từ Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường của Võ Nguyên Hành, ám chỉ lúc tuyệt vọng thì tìm thấy hy vọng.
Chỉ với một giây thoáng qua, trong đầu Nhậm Dật Phi liền xuất hiện bản đồ đơn giản mô phỏng vị trí căn nhà. Hắn tắt đi điện thoại, vẻ mặt tự nhiên đi về phía bên phải.
Nhậm Dật Phi đi tới trước cửa một căn phòng tầng hai. Hắn mở cửa, xuất hiện trong tầm mắt là gian phòng xanh sẫm phối với màu trắng xám điển hình của thanh niên độc thân. Rốt cuộc dây thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng nhẹ nhàng.
Advertisements
REPORT THIS AD
Nhậm Dật Phi tiến vào rồi đóng cửa, toàn bộ phần lưng cứng đờ lập tức rũ xuống. Hắn kéo kéo cà vạt, đi về phía giường lớn sạch sẽ.
Dường như chăn đệm mới được người phơi nắng nên vừa êm vừa mềm, Nhậm Dật Phi tùy ý ngã xuống giường hình chữ đại (大), cả người đều lọt vào đệm giường, hai mắt nhắm chặt không muốn cử động.
Từ lúc mở mắt ra, hắn chưa từng thả lỏng một giây một phút nào. Đột nhiên Nhậm Dật Phi tìm được cảm giác quen thuộc như khi hắn vừa tiến vào Hoang Vu Chi Giác.
Thật muốn nằm yên một chỗ rồi ngủ luôn.
Cuối cùng thói quen tắm rửa kéo Nhậm Dật Phi ngồi dậy khỏi giường lớn. Hắn tháo đồng hồ, kéo cà vạt rồi cởi quần áo đi vào phòng tắm, để nước ấm cọ rửa gương mặt.
Mười phút sau, Nhậm Dật Phi lau tóc xuất hiện ở trước gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông ngũ quan anh tuấn, đôi mắt sáng rực, lông mày lưỡi mác và sống mũi cao thẳng, không khác nào một tác phẩm điêu khắc được làm bằng ngọc thạch. Người nọ lộ ra vẻ xa cách lạnh lùng khiến kẻ đối diện chỉ có thể đứng từ xa trộm ngắm.
“Người dễ bị lãng quên?” Nhậm Dật Phi nhướng mày, hắn bắt đầu nghi ngờ thẩm mỹ của nguyên chủ.
Bản thân là một người nhan sắc xuất chúng, vì sao lại cảm thấy chính mình không có cảm giác tồn tại?
Đương nhiên đẹp không đồng nghĩa với việc có bạn bè tri kỷ, cũng không đồng nghĩa với việc được mọi người chào đón, đôi khi quá đẹp còn làm người khác chùn chân. Nhưng mà chuyện nguyên chủ cảm thấy chính mình sẽ bị mọi người quên, chắc chắn hắn hiểu lầm gì đó.
Ít nhất là khi nhân viên hắn gặp phải tổng tài bụng phệ chuẩn mực, nhất định bọn họ sẽ nhớ đến Chung Lam.
Sau khi tóc khô thì Nhậm Dật Phi mới bò lại lên giường. Lúc này là 11 giờ, tin tức trên thẻ bài đổi mới.
[Đêm thứ nhất: Chó trông cửa.]
[12 người chơi tử vong, quỷ giải khóa 12 phần 99 phong ấn.]
Chính phủ đánh giá “chó trông cửa” khá kỳ quái, giống như Hoang Vu Chi Giác cực kỳ ghét bỏ quỷ. Đột nhiên hắn có một suy đoán rất khó tin, chẳng hạn như kẻ cùng nghề thường rất hay khinh nhau đại loại…
Tất nhiên, không phải Nhậm Dật Phi nói thế giới vô hạn lưu này là “quỷ”. Bởi vì quỷ chỉ có thể ra tay với người chơi sau 11 giờ chính là luật thép. Nhậm Dật Phi nghĩ quỷ là người quản lý hoặc người giám thị, hai cái vô hạn lưu đang mượn phó bản này để tranh đấu một trận phân rõ thấp cao.
Nói đúng hơn, là Hoang Vu Chi Giác đập thư khiêu chiến thông qua “quỷ” của thế giới nguyên bản: Cậu xem, hóa ra cậu cũng chỉ như thế.
Ngày đầu tiên chết quá nhiều người, đã là một phần mười người chơi, trong khi hiện tại chỉ mới trải qua một màn trò chơi nhỏ.
Thoạt nhìn phó bản không nhiều người chơi tử vong bằng Xuân Nhật Yến nhưng đây chính là một đám người chơi cấp cao tinh anh từng trải qua trăm chiến nghìn trận. Không ngờ vừa ra quân ngày đầu ở thế giới vô hạn lưu khác, bọn họ liền chết đi rất nhiều, không khác gì chứng tỏ Hoang Vu Chi Giác quá gà, càng không đủ trình so chiêu.
Nếu Nhậm Dật Phi là chính phủ Hoang Vu Chi Giác thì giờ phút này chắc chắn hắn đã tắt nụ cười, thật sự quá mất mặt.
Thật ra Nhậm Dật Phi còn một suy đoán nữa, đó là những người chơi tử vong không phải vì xuyên vào nhân vật người mới mà là xuyên vào người chơi lâu năm. Do nhất thời chưa kịp thích ứng với quy tắc trò chơi, bọn họ xui xẻo bị trò chơi rửa sạch.
Chẳng qua dù thế nào đi nữa, người chơi ở Hoang Vu Chi Giác vẫn cần phải nâng cao trình độ văn hóa tri thức.
À, tính luôn Nhậm Dật Phi, ngày xưa hắn học lệch rất ghê.
Xem xong thẻ bài thân phận, Nhậm Dật Phi kiểm tra đạo cụ phòng thân.
“Hoang Vu Chi Giác đúng là không muốn làm người.” Hắn tặc lưỡi nhìn hiệu lực sử dụng của đống kỹ năng và đạo cụ.
Kỹ năng và đạo cụ Nhậm Dật Phi mang theo đều không bị hạn chế phó bản: Đạo cụ có mặc cốt hội phiến, bùa bộ mệnh, trái tim tinh linh và bản đồ hoạt động. Kỹ năng bao gồm sơ yếu lý lịch, hô hấp đại thiên sứ và thân phận giả. Quỷ bài là Đọa Thiên Sứ và Xuân Chi Bà Bà.
Trong đa số thế giới trò chơi, chúng nó đều được sử dụng tùy ý. Nhưng đổi lại hiện tại thì trái tim tinh linh, bản đồ hoạt động và thân phận giả đều biến thành màu xám vô hiệu lực.
Tương tự, ngoại trừ khả năng trị liệu vân vân thì tất cả bàn tay vàng khác đều không thể dùng?
Rõ ràng cùng là thế giới vô hạn, đạo cụ và kỹ năng mà người chơi mang theo lại bị hạn chế vì lý do “thế giới người bình thường”. Nhậm Dật Phi ngửi ra được mùi khói súng nồng nặc của hai thế giới vô hạn đang giao tranh đối chiến dù cách biệt thời không.
Người chơi là quân cờ. Bọn họ chính là bia đỡ đạn.
Bởi vì Nhậm Dật Phi toàn chọn đạo cụ không bị hạn chế phạm vi nên số lượng đạo cụ vẫn còn một nửa. Hắn không dám tưởng tượng biểu tình những người chơi khác sẽ như thế nào nếu phát hiện phần lớn đạo cụ và kỹ năng của mình đều biến thành màu xám.
Nhất định là hận không thể nhảy disco lên mộ phần chính phủ Hoang Vu Chi Giác chứ gì.
Nhân lúc cơn buồn ngủ vẫn chưa đánh úp Nhậm Dật Phi, hắn nhanh chóng xem qua thông tin liên lạc lưu trong điện thoại. Ông nội, hộ lý Hà Tuấn của ông nội, trợ lý Tiểu Ngụy, thư ký… Toàn bộ đều liên quan đến công việc. Nguyên chủ sống rất đơn giản, hắn cũng không có bạn bè cùng ra ngoài đi dạo vào dịp cuối tuần.
Hòm thư thì càng không cần phải nói, tất cả đều viết to mấy chữ công việc công việc. Chẳng hạn đồ thị doanh thu một số sản phẩm chính gần đây, hoặc là chuyện bộ phận thiết kế chuẩn bị ra nước ngoài tham gia thi đấu.
Nhậm Dật Phi đã tra được thông tin công ty Chung Lam, không ngờ sản nghiệp nguyên chủ là một tập đoàn trang sức có đến vài thương hiệu chi nhánh, tập trung chủ yếu vào trang sức lễ cưới và trang sức thời trang sang trọng nhẹ.
Một doanh nghiệp gia tộc điển hình, mặc dù thân là tổng giám đốc nhưng đó là vì ông nội định hướng cho Chung Lam. Hơn hết công ty có không ít cổ phần của cô dì chú bác và anh chị em họ hàng hắn, Chung Lam không thể toàn quyền quyết định.
“Chẳng trách hắn lại nghĩ mình sẽ bị lãng quên.” Dù không có nguyên chủ đi nữa thì bên dưới vẫn sẽ có vài anh chị em lên ngồi vị trí tổng giám đốc thay hắn. Công việc gia tộc, không cần một hai phải có Chung Lam.
Sự nghiệp đã như vậy mà tình thân, tình bạn và tình yêu, nguyên chủ hắn càng nhạt nhòa không hơn không kém.
“Chung Lam đi rồi, thế giới vẫn cứ tiếp tục quay, sẽ không ai đau đớn khóc than vì cái chết của hắn. Vậy còn mình thì sao? Nếu nhỡ không may… người chết đó là mình?”
Chuyện này thoáng đánh trúng trái tim Nhậm Dật Phi.
Vốn nghĩ rằng bản thân đao thương bất nhập, cũng cứng đầu cứng cổ, chẳng qua đột nhiên hắn lại có loại cảm giác bi thương không nói nên lời. Liệu một ngày nào đó Nhậm Dật Phi chết đi, sẽ có ai không thể ngủ nổi vì hắn không? Sẽ có ai nhớ mãi cái tên hắn cho đến cuối đời không?
Sẽ có ai òa khóc một trận, vì vô tình nhìn thấy di vật mà hắn để lại hay không?
“Sao tự nhiên mình buồn quá vậy nè? Đều tại Salman, cắn loạn flag làm gì không biết.”
Nếu Salman không nói câu đó, Nhậm Dật Phi sẽ không nghĩ nhiều, không nghĩ nhiều thì sẽ không ngốc nghếch đi lập di chúc, không lập di chúc thì sẽ không nghĩ đến chuyện sau khi mình chết đi.
Nói cho cùng, tất cả là do người chơi bánh ngọt!
Nhậm Dật Phi luôn không tin cái gì gọi là flag, thế nhưng lúc nghe được câu nói kia, hắn vẫn bị Salman dọa cho giật mình. Nhậm Dật Phi là người sống rất lý trí, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn bị cảm xúc chi phối và quấy nhiễu, cuối cùng phải đưa ra quyết định mê tín ngu ngốc: Dùng flag phá giải flag.
Cho đến hiện tại, Nhậm Dật Phi vẫn còn cảm thấy nhất định lúc đó mình đã bị bỏ thuốc rồi, nếu không thì sao hắn lại nghĩ nếu hắn để Salman làm người thừa kế di sản, chắc chắn anh ta có thể sống sót?
“Quả nhiên người chơi bánh ngọt có độc, mùi hương caramel chính là hương mê hồn, khiến chỉ số IQ của người ta tuột dốc không phanh.” Nhậm Dật Phi quyết định ôm chuyện này tiến vào quan tài, ngu ngốc ngớ ngẩn đến mức không thể cứu vãn, mỗi lần nhớ tới đều tức giận muốn hộc máu.
“Ngủ!” Tắt đèn, đắp chăn, ngày mai tỉnh dậy vẫn sẽ là một Nhậm Dật Phi thông minh cơ trí.
Ngày thứ hai, hắn giật mình thức giấc trong bản dương cầm ánh trăng được cài làm tiếng chuông báo thức. Nguyên chủ quả là người có ý tưởng.
Đôi mắt còn đang bận nhắm chặt, bàn tay Nhậm Dật Phi đã theo thói quen sờ sờ dưới gối đầu. Hắn cầm lấy điện thoại di động rồi hơi hé mắt: “6 giờ rưỡi? Mới 6 giờ rưỡi?”
Đây là chế độ học tập và nghỉ ngơi của học sinh tiểu học hay sao?
Nhậm Dật Phi bực bội kêu lên một tiếng rồi bò dậy, hắn xoa xoa gương mặt, rốt cuộc tìm được chút cảm giác hồi hồn. Chờ Nhậm Dật Phi mặc quần áo và đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc xuất hiện đã là một tổng tài ít nói ít cười, cực kỳ lãnh đạm.
Tủ quần áo của nguyên chủ treo không ít tây trang may sẵn, hắn còn có tủ nhỏ chuyên đặt đồng hồ, bên trong là một loạt đồng hồ đính đá quý để dùng phối hợp với tây trang.
Nhất định tài sản gia tộc Chung Lam rất lớn.
Chờ Nhậm Dật Phi đi xuống lầu một, dường như ông nội vừa mới dạo quanh vườn hoa về. Ông mang theo gió lạnh, được người đẩy một đường vào thẳng nhà ăn.
“Vì sao hôm nay xuống chậm hơn bình thường?” Ông lão hỏi.
“Con ngủ muộn.” Nhậm Dật Phi đáp lời, hắn tùy ý liếc nhìn hộ lý an tĩnh đẩy xe lăn đứng phía sau ông lão. Đột nhiên Nhậm Dật Phi phát hiện đối phương rất trẻ tuổi, hơn nữa còn cực kỳ quen mắt.
Lạ thật, gương mặt người… Này? Rốt cuộc Nhậm Dật Phi nhận ra rõ ràng gương thanh niên giống nguyên chủ hắn mấy phần, chẳng qua anh ta đeo mắt kính, gương mặt cũng không giống như đúc nên rất khó phát hiện điểm tương tự.
Cũng may Nhậm Dật Phi là người trong giới giải trí đã lâu, hắn rất có trực giác đối với những người giống nhau. Bây giờ Nhậm Dật Phi mới phát hiện.
Hắn cầm ly nước rồi bình tĩnh ăn sáng.
Hôm qua chỉ có hắn và ông nội ngồi xuống lúc ăn khuya, có thể thấy được người nọ không phải “chủ nhân”, cho nên anh ta không phải anh em gì với nguyên chủ, thậm chí không phải họ hàng xa gì với nguyên chủ.
Con riêng à? Con riêng của ai?
Nếu Nhậm Dật Phi nhớ không nhầm thì trên điện thoại Chung Lam có lưu thông tin đối phương, ghi chú là hộ lý của ông nội, hơn nữa ngày thường nguyên chủ vẫn hay hỏi thăm tình huống sức khỏe ông. Thông tin hộ lý được lưu một tháng trước, hiển nhiên anh ta chỉ vừa mới đến làm.
Giả sử là con riêng, không biết người nọ có liên quan gì với Chung Lam hay không, cũng không biết hành động của anh ta có gây trở ngại gì cho nguyên chủ hay không nữa.
Không bao lâu sau, bên ngoài lại có thêm một thanh niên trẻ tiến vào. Ông lão gọi đối phương “Tiểu Ngụy”, đúng là trợ lý của nguyên chủ.
Tiểu Ngụy hỏi thăm sức khỏe ông nội trước, sau đó mới chạy sang chỗ Nhậm Dật Phi: “Tổng giám đốc.”
Đợi giải quyết xong bữa sáng, Nhậm Dật Phi lấy ra khăn giấy lau miệng rồi đứng lên: “Đi thôi.”
Hai người ngồi vào xe ô tô, chưa đến nửa giờ liền tiến vào một tòa văn phòng cao chọc trời. Ban đầu Nhậm Dật Phi còn lo sẽ gặp cảnh lúng túng như đêm qua, nhưng cũng may hắn còn chưa mở miệng, Tiểu Ngụy đã ấn giùm thang máy.
Tầng 24.
Đây là thang máy cao tầng chuyên dụng, chứng tỏ toàn bộ văn phòng đều do tập đoàn nguyên chủ sở hữu. Đúng là… Kẻ có tiền có khác.
Lúc sau hoàn toàn không cần Nhậm Dật Phi làm gì nữa. Trợ lý đi trước mở cửa giúp hắn, thư ký thì pha một cốc cà phê đen. Nhậm Dật Phi uống thử, cà phê đắng tới nỗi hắn chỉ muốn phun vội.
Muốn bỏ thêm một gói đường với một hộp bơ vô quá à.
Mặc dù trong lòng cực kỳ ghét bỏ nhưng Nhậm Dật Phi vẫn phải ngậm đắng nuốt cay uống hết nửa ly cà phê, muốn xua đi cơn buồn ngủ.
Trợ lý và thư ký đi rồi, hắn quyết định đứng lên đi quanh một vòng phòng làm việc. Tuy nguyên chủ Nhậm Dật Phi là tổng giám đốc tập đoàn trang sức, văn phòng hắn lại không chút cầu kỳ.
Vách tường bên cạnh có một cánh cửa được thiết kế theo kiểu cửa ẩn, ở trong là gian phòng nhỏ nghỉ ngơi, có cả phòng tắm và WC. Phòng nhỏ ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ một ít cuốn sách thì không còn gì hết.
Nhậm Dật Phi lấy điện thoại di động ra xem tin tức trong diễn đàn người chơi. Một đêm trôi qua, hàng trăm tin tức mới được cập nhật. Bọn họ đang thảo luận về những trò chơi trước đó, Lão Hồ cũng nói về màn chơi tìm lỗi sai của triều Thanh.
Nhậm Dật Phi vừa xem vừa sắp xếp thông tin.
Ban đầu hắn vốn nghĩ trò chơi vô hạn lưu này tồn tại đã lâu, không ngờ vậy mà người lớn tuổi nhất chỉ mới bắt đầu hơn một tháng. Không sai, người chơi nọ chính là Lão Hồ.
Mỗi ngày một màn chơi, màn chơi dành cho người chơi mới là đơn giản nhất, thời gian quy định trong vòng nửa tiếng. Theo độ khó ngày càng tăng dần, thời gian chơi trò chơi cũng sẽ tăng. Thậm chí có người chơi qua một màn kéo dài đến ba ngày.
Màn chơi đã xuất hiện một lần thì sẽ không xuất hiện lần hai, có điều hình thức vẫn có thể lặp lại. Chẳng hạn hôm qua Nhậm Dật Phi chơi ở tam hợp viện triều Thanh, vậy có khả năng người chơi khác sẽ chơi ở thôn trang Tây Hán. Vì vậy giao lưu thể loại trò chơi sẽ giúp gia tăng tỷ lệ sống sót cho các người chơi.
“Một điểm tích lũy đổi một vạn, gặp mặt chuyển tiền cũng được luôn. Có ai muốn đổi điểm với tôi không?” Một tin nhắn đột nhiên hiện lên trong diễn đàn.
Yên tĩnh khoảng ba giây, đám người chơi lại tiếp tục nói về chủ đề dang dở, không hề bị một vạn hèn mọn mê hoặc con mắt.
“Một điểm tích lũy đổi mười vạn.”
Lúc này mọi người yên tĩnh càng lâu.
“Một trăm vạn.”
Toàn bộ diễn đàn yên tĩnh không chút tiếng động.
___