*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Buổi sáng tốt lành, nếu mọi người đã gặp được ba tuyển thủ hồi sinh, vậy thì tôi không cần giới thiệu nữa. Trình tự trò chơi như cũ. Trước mặt các cậu đã có đề bài cần phá giải hôm nay, cuối cùng viết đáp án trước bữa tối. Hiện tại mời các cậu thưởng thức bữa sáng.”
Ngay lúc không khí rơi vào xấu hổ, giọng nói bí ẩn đột ngột xuất hiện.
Thanh âm đối phương mang theo tiếng cười chói tai, giống như đang hóng chuyện. Nhậm Dật Phi không rõ lập trường của anh ta thế nào.
“Chúng ta…”
Tuyển thủ sống lại vừa mở miệng tính nói gì đó, nhóm người chơi xuất sắc đã bắt đầu chuyện trò: “Không biết hôm nay ăn gì nhỉ, tôi quên mất hôm qua mình gọi món gì rồi.”
“Tôi nhớ cậu gọi xíu mại, tôi gọi cơm gạo nếp.”
Bọn họ chỉ lo nói chuyện với nhau, ba tuyển thủ hồi sinh không khác nào vô hình, không ai thèm liếc mắt nhìn nhiều.
Đối phương vốn xuất hiện ở nơi này với khí phách hiên ngang, định ra oai đánh phủ đầu đám người, ai ngờ bị Nhậm Dật Phi gọt sạch, lột bỏ áo khoác, đại thất uy phong, lúc này muốn quay lại nói chuyện cũng không người đồng ý phối hợp.
Rốt cuộc bọn họ cũng cảm giác được chuyện này khó giải quyết.
Luyện tập vô số lần, lên kế hoạch và biện pháp đối phó các loại, nhưng không ngờ có người nhạy bén đến mức đoán ra tiết mục huấn luyện ngầm sau màn.
Này còn chưa tính, chuyện càng tức giận hơn chính là, Nhậm Dật Phi đã làm vị trí lập trường của đôi bên đổi chỗ. Tuyển thủ ưu tú mỗi ngày đều cơm ngon rượu ngọt, bây giờ liền đội mũ “bị kịch bản đùa giỡn”, tỏ vẻ mình vô cùng đáng thương. Còn không biết có ảnh hưởng đến nhiệt độ thảo luận của bọn họ hay không.
“Hà Chiêu Minh, cái gậy thọc cứt này!” Tuyển thủ hồi sinh không thể không tức tối.
Nhậm Dật Phi hoàn toàn không bị họ ảnh hưởng. Hắn ăn bánh tart trứng bí đỏ, bánh bột khoai tím, uống cháo gạo kê tốt cho tiêu hóa.
“Boong boong, boong –” Người chơi đối diện cầm muỗng gõ nhẹ mặt bàn, phát ra âm thanh có tiết tấu.
Nhậm Dật Phi đang ăn bánh bột khoai tím cẩn thận lắng nghe, sau đó hắn dùng ngón tay gõ mặt bàn đáp lại. Sau Nhậm Dật Phi, một tuyển thủ khác cũng gõ bát sứ, tham gia cuộc tán gẫu.
Tuyển thủ hồi sinh không thích Hà Chiêu Minh lập tức choáng váng: “Mã morse?”
Video phát sóng trực tiếp mà đám người xem đều là video tắt âm, phụ đề chỉ xuất hiện khi bọn họ nói chuyện. Mặc dù có người chú ý thỉnh thoảng các tuyển thủ sẽ gõ mâm, hoặc là gõ mặt bàn, nhưng không hề nghĩ tới bọn họ nhàm chán đến mức nói chuyện bằng mã morse.
Thật ra nhóm tuyển thủ còn sống dùng mã morse nói chuyện không lâu trước đây, ngay sau khi chương trình tuyên bố có tiết mục “sống lại”.
Chẳng qua đối với ba tuyển thủ được hồi sinh mà nói, một người bị loại ở top 50, hai người bị loại vào ngày thứ hai, các tuyển thủ bị loại sau đó cũng không hề nhắc chuyện bọn họ nói chuyện bằng mã morse, cho nên ba tuyển thủ hồi sinh đều không hề hay biết.
Có người trong số họ hiểu mã morse, anh ta nghe xong thì lắc đầu: “Chỉ là nội dung cuộc trò chuyện bình thường.”
Nhưng nó lại truyền đến một tín hiệu không tốt — Nhóm người này đã tính đến chuyện bọn họ sẽ xem video, thậm chí bắt đầu phòng bị bọn họ.
Không biết những ngày trước, bọn họ đã lợi dụng phương pháp đó giao lưu thông tin gì.
Suốt bữa sáng, nhóm tuyển thủ được hồi sinh ăn máy móc mà không biết mùi vị. Mãi đến khi mở ra lá thư, bọn họ mới tìm lại một chút niềm tin —— Mặc dù rất không công bằng, nhưng mà bọn họ tiếp xúc nhiều trường hợp thật.
Trong lá thư chứa một ảnh chụp mới, trên ảnh là thi thể một cô gái nằm sấp trên bàn, đôi mắt mở to, đồng tử tan rã. Xem phông nền phía sau, địa điểm tử vong hẳn là ở trong nhà, dường như căn nhà vừa trải qua một hồi đập phá.
Lật ra sau ảnh, bên trên viết một hàng chữ: Tự sát, hay là do hắn giết?
Không ngờ nhiệm vụ lúc này lại không phải truy tìm hung thủ mà là phán đoán nạn nhân tự sát hay bị giết? Nhậm Dật Phi liếc mắt nhìn sang ba tuyển thủ sống lại, bọn họ đang mơ hồ thì thở phào một hơi.
Xem ra là loại hình bọn họ từng luyện tập —— Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.
Hắn lấy điện thoại ra rồi ấn vào thư viện, bên trong đều là hình ảnh mà Nhậm Dật Phi chụp tranh sơn dầu.
“Không có người nào có gương mặt phù hợp… Ừm?” Nhậm Dật Phi bỗng chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay nạn nhân. Hắn mở ra thư viện lần nữa, cuối cùng cũng tìm được.
Trên ngón tay của một bác sĩ trẻ cũng có đeo một chiếc nhẫn tương tự, là nhẫn bằng vàng trắng kiểu trơn.
Trong bức tranh sơn dầu, bác sĩ trẻ tuổi mặc đồ bảo hộ đang vào phòng phẫu thuật, anh ta tháo chiếc nhẫn trên tay.
Nhậm Dật Phi không hề dừng chân, hắn đứng dậy ra khỏi biệt thự, hơn nữa còn gọi đến số điện thoại của NPC nào đó: “Ông bạn già à…”
Cảnh sát Trương vừa nghe thấy giọng hắn đã lập tức run run: “Nói đi, cậu lại hứng thú với vụ án nào?”
“Có phải bạn gái, hoặc là vị hôn thê của một bác sĩ trẻ vừa tử vong trong nhà không?” Hắn vừa đi vừa nói, đồng thời quan sát xung quanh xem có thể mượn phương tiện di chuyển không.
“Cậu lại biết nữa rồi?” Cảnh sát Trương không nói nhiều vô nghĩa, anh ta trực tiếp báo địa chỉ cho hắn. May mà trùng hợp, nơi ở nạn nhân là tòa chung cư của nhà thiết kế hôm trước.
“Nơi này nhiều tai nạn quá vậy.” Nhậm Dật Phi không tìm thấy dì lao công, cũng không thấy xe đạp, “Chạy tới cũng được, có điều mỏi chân xỉu.”
Thế là hắn quyết định chạy bộ, các tuyển thủ còn lại nhìn theo bóng dáng Nhậm Dật Phi, bình luận: “Lại bị cậu ta giành trước một bước.”
Không có người đuổi theo, tên quỷ thiếu đạo đức này từng suýt chút nữa kéo bọn họ lọt vào cống rãnh, bọn họ sẽ không giẫm lại vết xe đổ. Dù sao dựa vào năng lực bọn họ, cùng lắm là chậm hai phút mà thôi, không ảnh hưởng đến kết quả cho lắm.
Nhậm Dật Phi chạy một đường chậm rì đến chung cư vụ án, cảnh sát Trương đã chờ cửa sẵn. Làm ông bạn già hợp tác quá mười lần, anh ta hiểu rõ phong cách làm việc của Nhậm Dật Phi, cho nên cũng lười nói chuyện khách sáo, đi lên liền thuật sơ tình huống vụ án.
“Nạn nhân tên Trương Thiến, cô ấy nuôi một chú chó con tên là “Quyển Quyển”, có bạn trai đang bàn chuyện cưới hỏi. Rạng sáng hôm nay, lúc hôn thê cô ấy trở về đã phát hiện Trương Thiến tử vong trong nhà, đồ vật bên trong đều hỗn loạn, nhưng không có dấu vết giãy giụa hay đánh nhau.”
Cảnh sát Trương vừa nói vừa kéo dây bảo hộ, Nhậm Dật Phi mặc xong đồ bảo hộ tiến vào.
Trong phòng rất loạn, khắp nơi trên mặt đất đều là bột phấn. Nạn nhân đã không còn ở đây, chỉ để lại một xấp ảnh chụp bên trên bàn cơm. Đó là ảnh chụp tử trạng 360 độ của nạn nhân.
Nhậm Dật Phi đi qua, hắn phát hiện một mặt bàn ăn dựa vào kính thủy tinh đen. Kiểu thiết kế này có thể chỉnh rộng không gian thị giác.
“Khi tử vong, nạn nhân ngồi trên ghế phòng ăn, tay cầm con dao đâm thẳng vào tim, là vết thương trí mạng. Bởi vì Trương Thiến từng bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, cho nên vụ án này được cho rằng nạn nhân phát bệnh dẫn tới ảo giác, sau đó tự sát.”
Cảnh sát Trương thuật lại tình huống.
“Nạn nhân được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt? Chuyện này khi nào?”
“Một năm trước.”
“Ngoại trừ Trương Thiến và vị hôn phu của cô ấy trong phòng, nơi này có còn dấu vết nào của người khác lưu lại không?” Nhậm Dật Phi lật ảnh chụp nạn nhân, bên trong có vài ảnh chụp chi tiết, dù không nhìn thấy thi thể thì cũng có thể có kiến thức trực quan về trạng thái nạn nhân.
“Không có.”
“Không phải còn có một chú chó sao?” Nhậm Dật Phi nhìn nhìn, không trông thấy chú chó.
“Một tháng trước đã được Trương Thiến đem đến nhà em trai gửi nuôi, không nói nguyên nhân.” Cảnh sát Trương bổ sung, “Có điều theo lời em trai nạn nhân, trong khoảng thời gian này tinh thần nạn nhân không tốt lắm.”
“Cậu ấy nói thế nào?” Nhậm Dật Phi rất tò mò.
“Cậu ta nói chị gái mình nghi thần nghi quỷ, nói cô ấy nghe thấy âm thanh kỳ quái, còn nói trong người mình có một người trú ngụ. Em trai cô ấy lo chị gái tái phát bệnh tâm thần phân liệt, cho nên mới nói chuyện này cho hôn phu nạn nhân biết, để anh ta chú ý một chút.”
“Vì vậy hôn phu nạn nhân mới lắp đặt camera theo dõi, rốt cuộc quay lại một màn nạn nhân tử vong.” Nhậm Dật Phi ngẩng đầu khỏi ảnh chụp: “Tôi xem video được không?”
Cảnh sát Trương lấy video ghi hình ra, video rất dài, khoảng chừng 15 phút. Camera quay lại hình ảnh nạn nhân hoảng loạn chạy ra, cô cầm con dao gọt hoa quả trên bàn bằng hai tay, mắt nhìn chằm chằm tấm kính thủy tinh, miệng la to, giống như đang cãi nhau với ai đó, song trong phòng chỉ có một mình nạn nhân nói chuyện và tiếng động do cô ấy phát ra.
Nhậm Dật Phi cẩn thận lắng nghe, nạn nhân nói trong video là “Không được quấn lấy A Văn nữa”. Sau đó giống như cô ấy bị chọc giận, nạn nhân bắt đầu đập vỡ đồ đạc, hất hết mọi thứ trang trí trong nhà xuống dưới nền đất.
“A Văn là?” Nhậm Dật Phi tạm dừng video, hỏi cảnh sát Trương.
“Hôn phu của cô ấy.”
“Anh ta lừa dối cô ấy, hay ngoại tình với người khác?”
Cảnh sát Trương lắc đầu: “Theo điều tra trước mắt thì hôn phu nạn nhân giữ mình trong sạch, không dây dưa với ai.”
Nhậm Dật Phi gật đầu rồi phát lại video.
Nạn nhân vẫn luôn khắc khẩu giằng co với đối tượng nào đó không nhìn thấy trong phòng. Cô ấy cho rằng kẻ địch đã đe dọa tới cuộc sống hôn nhân của cô ấy, thậm chí quyết định tìm chết.
Nạn nhân nhìn kính thủy tinh chằm chằm, cũng không biết nhìn thấy cái gì, ánh mắt và biểu tình cô ấy đều trở nên điên dại.
Nếu có người trông thấy trạng thái tinh thần của Trương Thiến lúc này, chắc chắn đối phương sẽ báo cảnh sát. Chẳng qua trong phòng chỉ có một mình cô, cho nên không có ai ngăn cản được nạn nhân.
Nhậm Dật Phi nhìn Trương Thiến giơ con dao gọt hoa quả lên, sau đó đâm vào ngực trái. Cô bật cười ngã xuống mặt bàn, thân thể hơi run lên hai cái.
Mặc dù đã xem qua một lần nhưng cảnh sát Trương vẫn không đành lòng xem, anh ta nhắm mắt lại. Nhậm Dật Phi bên cạnh lại mở to mắt, bắt đầu tua video.
“Thật kỳ lạ, điều hòa vẫn đang bật, vì sao nạn nhân lại đổ nhiều mồ hôi?”
Trong video, nạn nhân mặc một chiếc váy mỏng, mảnh vải sau lưng ướt đẫm dính vào người.
“Vì cô ấy quá mức kích động?” Cảnh sát Trương suy đoán vô căn cứ.
“Ồ.” Ngón tay Nhậm Dật Phi bấm vài thao tác trên màn hình điện thoại, nhân lúc cảnh sát Trương lơ là liền ấn gửi “chính mình”.
“Nè nè, không thể lộ video.” Cảnh sát Trương đã sớm đề phòng hắn, anh ta lập tức ngăn lại hành vi Nhậm Dật Phi, sau đó ấn ngừng gửi, “Đúng là, sơ ý một cái là cậu giở trò ngay.”
Nhậm Dật Phi vốn đã có tiền án sờ mũi: “Được thôi, vậy tôi xem lại một lần, một lần cuối cùng.”
“Một lần cuối cùng.”
Nhậm Dật Phi xem video lần cuối. Lần này hắn càng xem cẩn thận. Trạng thái cảm xúc của nạn nhân trong video cực kỳ không ổn, thỉnh thoảng sẽ làm mặt quỷ hoặc biểu tình kỳ quái, vô cùng kích động, phù hợp với trạng thái tâm thần phân liệt hoặc chứng hoang tưởng.
“Có phát hiện loại thuốc nào trong cơ thể nạn nhân không?”
“Chưa phát hiện.”
“Lạ thật, khẩu âm nạn nhân… Tôi nghe lại một lần.” Nhậm Dật Phi nhíu mày, hắn nhắm mắt nghe giọng nạn nhân, “Cô ấy có mắc chứng rối loạn ngôn ngữ không?”
“Không có.” Cảnh sát Trương đáp.
“Anh nghe đi.” Nhậm Dật Phi cố tình tua lại một đoạn cho đối phương nghe. Cảnh sát Trương hơi kinh ngạc nhìn hắn, nạn nhân trong video lẩm bẩm nội dung rất lộn xộn, giống hệt như một đứa trẻ vừa mới học nói xong.
“Ra mồ hôi đầm đìa, làm mặt quỷ, rối loạn cấu âm, còn có… dấu hiệu bệnh tinh thần phân liệt, chứng hoang tưởng, tôi nghĩ tới một loại thuốc, nhưng không chắc chắn lắm.”
Nhậm Dật Phi bỏ ảnh chụp xuống, hắn chuẩn bị đi vào phòng nạn nhân kiểm tra, có lẽ sẽ tìm thấy vài chứng cứ giúp Nhậm Dật Phi chứng minh suy đoán mình là đúng.
Cửa phòng mở rộng, hắn đi vào, bắt đầu tìm kiếm ngăn kéo.
Trong ngăn kéo có cục sạc dự phòng và đồ vật linh tinh, còn có vỉ thuốc chưa uống hết. Nhậm Dật Phi nhìn kỹ, thì ra là folic axit, một loại thuốc thường được bổ sung trong thai kỳ.
“…” Suy đoán nào đó xuất hiện trong đầu hắn. Nếu có thể, Nhậm Dật Phi hy vọng mình đoán sai.
“Người chết mang thai sao?”
“Ừ, sáu tuần rồi.” Cảnh sát Trương trả lời theo bản năng.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt, nếu cô ấy mang thai, hành động đem chó mình nuôi gửi em trai đã có thể lý giải.
Tuy chỉ cần tắm rửa nó thường xuyên thì sẽ không lây bệnh này nọ, nhưng có vài người sẽ khá để ý, cho nên mới dừng nuôi thú cưng một đoạn thời gian.
Lúc sau Nhậm Dật Phi còn kiểm tra tủ quần áo nạn nhân, bên dưới tủ quần áo có một cái tủ sắt, đã bị mở ra. Nhậm Dật Phi phát hiện trong đó đựng đồ trang sức, giấy chứng nhận sở hữu bất động sản, hợp đồng bảo hiểm vân vân.
Nhậm Dật Phi lấy hợp đồng bảo hiểm ra nhìn xem, đột nhiên hắn dừng lại: “Cô ấy và vị hôn phu kia yêu nhau đã bao lâu?”
“Hai năm.” Cảnh sát Trương đáp lời.
Nhậm Dật Phi lập tức đứng dậy: “Gọi pháp y khám nghiệm lại tử thi, đặc biệt xác định xem trong người nạn nhân có tồn tại loại thuốc đặc biệt nào hay không. Nếu có, các anh có thể bắt hôn phu của nạn nhân, đây là một vụ mưu sát vì chiếm đoạt bồi thường bảo hiểm nhân thọ.”
___
Xíu mại hấp:
Cơm gạo nếp:
Bánh tart trứng bí đỏ:
Bánh bột khoai tím: