Đọc truyện Full

Quyển 10 – Chương 294: Thời Đại Giải Trí

Bánh ngọt?

Nhậm Dật Phi lập tức nhớ tới bánh ngọt mềm mại phủ đầy kem. Có thể làm trái quy tắc để cho hắn chỗ tốt, người phụ trách hoạt động?

Nhậm Dật Phi vuốt ve mắt trái mình, nhịn không được bật cười: “Quan Nguyệt à.”

“Bên ngoài toàn là cảnh sát vũ trang đó.” Hắn nhắn qua.

“Để ý việc có thêm một người bạn bị cảnh sát truy nã không?”

“Để ý, bạn trai tôi rất hung dữ.”

Nhậm Dật Phi đợi hai phút, bên kia không đáp lại. Hắn thầm cười ha ha, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc trở ra, Nhậm Dật Phi bắt đầu cầm lấy khăn lau tóc rồi ngồi vào giường nệm, sau đó kiểm tra điện thoại di động đang sạc pin theo trình tự thông thường.

Tin nhắn mới gửi đến: “Kết bạn là chuyện riêng tư của mỗi người, tức giận với người kia vì dục vọng chiếm hữu được xem là một hành động không có phong độ và thiếu tôn trọng.”

Lời này xem như rất lịch sự đường hoàng, song Nhậm Dật Phi thật sự không hiểu lắm. Bọn họ chưa từng giao lưu với nhau, cũng chưa từng gặp mặt chính diện, đột nhiên nhắn tin kết bạn là sao?

Cho nên hắn hỏi nghi vấn của bản thân.

Đến bây giờ Nhậm Dật Phi cũng không hiểu được, vì sao Lâm Quan Nguyệt lại nhìn thấy hắn.

Mà Lâm Quan nguyệt đã về lại khu vực tư nhân ở bên kia màn hình nhìn tin nhắn gửi tới, hắn dựa vào ghế xích đu đằng sau.

Không có lý do gì phức tạp, Lâm Quan Nguyệt chỉ cảm thấy người này có thể hiểu được những lời hắn chưa nói xong, cũng có thể đoán được suy nghĩ mà hắn chưa kịp nói. 

Cẩn thận quan sát một hồi, đến một lúc nào đó thoáng qua, Lâm Quan Nguyệt bỗng cảm thấy bọn họ sẽ rất hợp.

Trời đêm trôi mất theo gió biển. Sáng sớm vừa tỉnh lại, bọn họ đã tới cảng biển quốc gia, không ít người cầm thẻ bài đang đứng đợi họ.

Người gặp nạn trở về mang theo hành lý, bọn họ xếp hàng đi thành từng đội, Nhậm Dật Phi cũng lẫn trong đám đông.

Hắn không biết có người đón mình không. Dù sao ba mẹ nguyên chủ đều đã tái hôn, quan hệ giữa hắn và hai bên gia đình đều nhạt nhẽo.

“Chiêu Minh!”

Một người chợt gọi lớn, hơn nữa còn vẫy mũ trong tay. Nhậm Dật Phi nhìn qua, hắn trông thấy một người phụ nữ trung niên có gương mặt dịu dàng, vài chi tiết trên mặt giống nguyên chủ y đúc.

Bên cạnh bà còn có hai người đứng, một người đàn ông trung niên và một thiếu nữ thoạt nhìn khá nhỏ tuổi.

Hắn đi qua bên đó, bởi vì không biết phải xưng hô thế nào nên không khỏi trầm mặc.

Người đàn ông trung niên vỗ vỗ bờ vai của thiếu nữ, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó hất cằm một cách ngạo kiều: “Anh về rồi.”

Thì ra là cha dượng và em gái cùng mẹ khác cha của nguyên chủ.

Nhậm Dật Phi gật đầu đáp: “Đợi lâu.”

Cha dượng lái xe đón bọn họ trở về. Thỉnh thoảng thiếu nữ bên cạnh lại thoáng nhìn trộm hắn, sau đó cúi đầu nhắn tin không ngừng. Nhìn bộ dáng có tật giật mình của cô bé, Nhậm Dật Phi không xem nội dung cũng biết đối phương đang nói chuyện của hắn.

Trước đây nguyên chủ là một thần tượng đã rời giới giải trí. Có điều trải qua chương trình phá án nên nhiệt độ thảo luận nhảy lên rất cao, cuối cùng còn có tin tức chấn động dư luận, chắc chắn giờ phút này đối phương đã nổi tiếng đạt mức độ quốc dân.

Hành động trộm nhìn rồi nhắn tin của thiếu nữ cũng có thể lý giải.

Loại cảm giác đó không khác nào anh trai chị gái nhà hàng xóm đột nhiên biến thành người nổi tiếng, vừa kỳ lạ vừa thú vị. Huống chi bọn họ còn là anh em chung một hộ khẩu, không phải tình huống càng phức tạp sao.

“Muốn chụp ảnh chung không?” Nhậm Dật Phi bỗng mở miệng.

“A?!” Cô bé bị hắn dọa giật mình, lập tức giấu điện thoại ra sau lưng theo bản năng, “Sao, sao sao sao, sao anh lại biết?”

“Em trộm nhìn anh mấy lần, bộ dáng muốn nói lại thôi, bộ khó đoán lắm à?” Nhậm Dật Phi cong môi, lúc cười lên có chút hư hỏng.

Thiếu nữ đảo mắt: “Khụ, anh, vậy chúng ta chụp chung hai tấm nha?”

Vì thế hai người bọn họ liền chụp hai tấm ảnh chung. Nhậm Dật Phi cũng chiều cô bé nên hắn để mặt gần camera, thiếu nữ thì lùi ra sau một chút, để gương mặt trông nhỏ nhắn lại. Nhậm Dật Phi còn thuận tay chỉnh bộ lọc ảnh: “Đăng đi.”

“Em đăng ạ?” Thiếu nữ cầm điện thoại nhìn hắn, thấy Nhậm Dật Phi thật sự đồng ý, cô bé vui vẻ đến mức cười híp mắt, “Cảm ơn anh hai.” Lúc này là gọi anh thật lòng.

Vì thiếu nữ vui vẻ nên mẹ hắn và cha dượng ngồi trước cũng ôn hòa hơn nhiều. Lúc sau Nhậm Dật Phi về nhà cha dượng ở một ngày, sau khi tìm hiểu xong hoàn cảnh nguyên chủ thì mới rời đi, trở về lại chung cư đang thuê.

Người trong tổ tiết mục cũng liên hệ với hắn, bọn họ muốn thương lượng chuyện khen thưởng.

Bởi vì vấn đề ngoài ý muốn xảy ra nên chương trình bị gián đoạn, xét về mặt lý thuyết thì không có người thắng cuộc và tiền thưởng gì cả. Chẳng qua cư dân mạng hô hào “Chúng ta thiếu Hà Chiêu Minh một danh hiệu quán quân” quá mạnh, vừa áp lực vừa bí bách, bọn họ quyết định chọn ra ba người để trao vòng nguyệt quế thắng cuộc.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi là một trong số “những người thắng”, cũng là quán quân trên danh nghĩa.

Đi kèm với phần thưởng vinh danh người thắng cuộc là tiền thưởng 50 triệu.

Đúng vậy, tiền thưởng bao gồm một biệt thự nhỏ trị giá 30 triệu ở ngoại ô thành phố, một chiếc xe ô tô thể thao mới trị giá 5 triệu, ngoài ra còn có nhiều phần thưởng nhỏ khác, cuối cùng là 10 triệu tiền mặt.

Đây xem như phương án bồi thường hợp lý nhất. Nghĩ đến chuyện sản nghiệp đối phương có nguy cơ lung lay sụp đổ vì “em trai phản xã hội”, Nhậm Dật Phi đồng ý chấp nhận khen thưởng.

Người đại diện lúc trước và nhiều trợ lý khác đều liên hệ Nhậm Dật Phi liên tục. Có điều hắn từ chối toàn bộ lời mời, dùng thái độ chứng minh mình thật sự không muốn trở về giới giải trí.

Quốc gia phát lệnh truy nã Lâm Quan Nguyệt, mọi người mới biết người phụ trách toàn bộ kế hoạch ở sau màn là ai. Nhưng mà bọn họ không hề tìm thấy hắn, cũng không có ai biết Lâm Quan Nguyệt ở đâu.

Nhậm Dật Phi cũng không biết, bởi vì kể từ ngày đó trở đi, người nọ liền biến mất khỏi cuộc đời hắn không khác nào trò chơi trên đảo.

Mãi cho tới một hôm, Nhậm Dật Phi nhận được một lá thư.

Đó là một ngày trước khi phó bản kết thúc.

Lúc bưu điện thông báo hắn có một lá thư, nói thật ra Nhậm Dật Phi cũng bị dọa giật mình: “Thời buổi này mà còn có người viết thư?”

Trên lá thư chỉ có địa chỉ người nhận, hắn mở ra thì thấy một tấm bưu thiếp, bên trên viết điểm du lịch của một quốc gia ven biển nào đó, ngoài ra còn có một tấm vé máy bay, thời gian là 9 giờ sáng mai.

“Chậc, anh gọi tôi đi thì tôi đi ngay hả?” Nhậm Dật Phi ném lá thư lên bàn trà, “Ai thèm.”

Hôm đó hắn mặc đồ ngủ màu xanh lam có in hình gấu nhỏ đi ngủ rất sớm, bộ dáng ngoan ngoãn đặt hai tay lên bụng, mái tóc rối xõa trên gối trắng, chăn đơn trên ngực phập phồng nhấp nhô.

Dưới ánh trăng, một cái bóng nhẹ nhàng dừng bên ngoài ban công. Không biết đối phương loay hoay làm gì, cửa kính mà chỉ có chủ nhân ngôi nhà mở được đột nhiên hé mở. Người nọ lẻn vào không chút tiếng động.

Lông mi của chủ nhân trên giường hơi run run, sau đó lại trở về bình thường.

Khăn lụa trắng tinh chợt cọ qua chóp mũi Nhậm Dật Phi. Dường như hắn cảm giác được cái gì nên muốn mở mắt. Nhưng mà mí mắt hắn chỉ giật giật mấy giây, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.

Bóng đêm truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông. Hắn đi tới, dùng chăn đơn bọc lấy cả người Nhậm Dật Phi, chỉ để lộ gương mặt rồi ôm hắn đi.

Cấp dưới đã đợi được một lúc, vừa thấy người xuống liền kéo cửa ra cho hắn chui vào.

“Đi.”

Tài xế lập tức khởi động, xe hơi đen dài có độ tồn tại thấp lại rời khỏi khu biệt thự lặng lẽ.

“Ông chủ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Trợ lý gõ bàn phím máy tính, anh ta muốn đảm bảo đường trở về sẽ không gặp bất kỳ trở ngại gì.

Bên ngoài đều là lệnh truy nã ông chủ của bọn họ, còn có camera nhận diện đối tượng.

Trợ lý trộm liếc nhìn người bị ông chủ bọn họ ôm trong ngực một cái, có phải về sau anh ta phải đổi giọng gọi đối phương là bà chủ không?

Đàn ông độc thân gần ba mươi năm thật đáng sợ, còn chưa từng yêu đương bao giờ mà đã cháy vậy sao. Đối phương đáp lại thì còn được, giả sử người nọ không chịu… Trời ơi, ngược luyến tình thâm?

Lâm Quan Nguyệt cúi đầu nhìn người dựa vào lòng ngực mình ngủ say, gương mặt lộ ra nụ cười nhạt. Hắn có loại cảm giác vi diệu không nói nên lời, thật giống như thứ vốn thuộc về hắn đã trở về với cuộc đời hắn.

Có lẽ trên đời sẽ có một vài người giống hắn, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, song lại không khác nào cửu biệt tương phùng.

Hơn 6 giờ sáng hôm sau, Nhậm Dật Phi tỉnh giấc. Hắn đang nằm trên một giường nệm khác, mặc dù còn mặc quần áo ngủ của mình song cổ tay áo lại vương thêm một loại mùi hương.

Không khác nào mùi hương đọng lại vào buổi sớm mai sau trận mưa đêm hè. Đó là mùi hoa lá cỏ cây hòa cùng mùi nước mưa trong vườn theo cơn gió thổi đến.

Cũng giống như áo sơ mi trắng phơi dưới ánh mặt trời, cực kỳ sạch sẽ.

Nhậm Dật Phi đứng lên rồi đi tới cửa sổ sát đất, sau đó đẩy cửa kính ra. Ánh mặt trời vàng kim, bờ cát trắng trải dài, bầu trời xanh thẳm và biển rộng ngút ngàn… Tất cả khung cảnh xinh đẹp nhất thế gian đều bị phô bày ngay trước mặt hắn. 

“Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy em sẽ thích ngắm biển lúc em thức dậy.” Lâm Quan Nguyệt đã đến từ lúc nào, hắn mỉm cười đứng ở trước cửa.

“Bắt cóc, tội chồng thêm tội.” Thanh âm Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra tâm tình chân thật.

“Xử tôi bị em cầm tù trăm năm?” Lâm Quan Nguyệt đi tới, “Mặc dù em đã biết, nhưng mà tôi vẫn muốn tự mình giới thiệu. Tôi tên Lâm Quan nguyệt, là một thương nhân nhỏ lập trình trò chơi, chào em.”

“Thương nhân nhỏ lập trình trò chơi?… Được thôi, anh nói sao thì tôi tin vậy. Nói đi, người có quyền thế như các anh muốn theo đuổi người khác đều dùng nhiều thủ đoạn thế à?” Nhậm Dật Phi ngồi xuống ghế tre tròn.

“Chẳng hạn như, nửa đêm chạy vào nhà người khác bắt cóc ra nước ngoài.”

Dường như Lâm Quan Nguyệt không hề khó hiểu vì sao Nhậm Dật Phi lại có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện mình bị bắt cóc. Hắn chỉ cười đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người, nếu có làm gì khiến em không thoải mái thì em có thể nói cho tôi biết.”

“Sau đó anh sửa?”

“Vài chuyện sẽ sửa, vài chuyện thì… Em tập thích ứng một chút?” Lâm Quan Nguyệt cười dịu dàng trăm phần, lời nói ra cũng trăm phần áp chế.

“Hóa ra đây mới là tính cách thật sự của anh sao.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ, “Cho nên vẻ ngoan ngoãn đáng yêu thường này của Salman chỉ là giả mà thôi, Lâm Quan Nguyệt cố chấp theo đuổi và cực kỳ cường thế mới là hàng chân thật. Giá mà mình biết sớm…”

Giá mà hắn biết sớm thì thế nào? Nhậm Dật Phi suy nghĩ, ngay cả khi dây dưa với đối phương, hắn từ chối cũng không thể từ chối.

Nhậm Dật Phi nhìn Lâm Quan Nguyệt từ trên xuống dưới: “Tôi tức giận rất đáng sợ.”

“Vậy phải dỗ dành em thế nào thì em mới không tức giận?”

Lâm Quan Nguyệt đang thuận thế tiến lên, bọn họ còn chưa đồng ý kết bạn, hắn nói mấy câu liền muốn chứng minh quan hệ mờ ám giữa hai người.

“Hay là anh mang tôi trở về?”

“…” Lâm Quan Nguyệt lập tức xoay người, hắn cho nhân viên phục vụ ngoài cửa tiến vào, “Có làm thức ăn mà em thích đây.”

Một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tới, không ngờ trên xe toàn là các món Nhậm Dật Phi thích ăn, lúc chơi trò chơi hắn ăn nhiều mấy muỗng. Mà phía trên cùng của xe thức ăn còn có một nắp vung vàng quen thuộc.

Đúng là nắp vung chứa manh mối trong trò chơi trinh thám.

Nhân viên phục vụ dọn xong thức ăn liền lui xuống, chỉ để lại Nhậm Dật Phi và Lâm Quan Nguyệt trong phòng.

“Rốt cuộc anh để ý những cái này khi nào?” Lúc Nhậm Dật Phi sắm vai Hà Chiêu Minh, hắn cực kỳ chú ý biểu hiện của mình, sẽ không để lộ sở thích chân thật.

Hắn thể hiện nguyên chủ là một người rất thích ăn thịt trước màn hình phát sóng trực tiếp. Chẳng qua trên thực tế, Nhậm Dật Phi ăn sáng cực kỳ thanh đạm, cũng sẽ không ăn mỡ lợn sườn heo.

“Để ý người nào đó thì tự nhiên sẽ biết cậu ấy thích cái gì thật lòng.”

Nhậm Dật Phi cười lạnh: Ha ha.

“Khụ, được rồi, thật ra là tôi xem video ghi hình mấy lần.” Lâm Quan Nguyệt vươn tay mở nắp vung, “So với thức ăn, đây mới là thứ tôi muốn tặng cho em. Nếu sau đó em muốn bỏ chạy, tôi lập tức đưa em trở về nước.”

Trên đĩa sứ trắng có một viên đá quý cài áo khắc logo chương trình, tượng trưng cho “quán quân của thị trấn trinh thám”. Mà ở bên cạnh viên đá quý cài áo còn có một viên ngọc trai đen, bề mặt điểm xuyết bảy viên đá quý nhỏ.

Tín vật cuối cùng của Hoang Vu Chi Giác, trân châu đen đặc sản Vô Vọng Hải.

“Trong lòng tôi, em chính là quán quân độc nhất vô nhị.”

__

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full