Tiếng đàn đầu bên kia điện thoại im bặt, bên tai Chúc Ôn Thư đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp của cô.
“Chúc Ôn Thư.”
Rất lâu sau, Lệnh Sâm mới lên tiếng: “Rốt cuộc cô làm sao thế?”
“Không có gì.”
Khi Lệnh Sâm hỏi rõ, nỗi buồn lấp kín trong lồng ngực lại bỗng chợt bộc phát một cách khó hiểu.
Cuộc điện thoại rơi vào trầm lặng, Lệnh Sâm không nói nữa, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rất nhẹ nhàng.
Chúc Ôn Thư nhận ra giọng điệu của bản thân rất gượng gạo, nhưng cô cũng không có tâm tình giải thích thêm. Yên lặng giây lát, cô cúi đầu nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi mệt rồi, bây giờ muốn đi ngủ.”
Lúc sau, hình như Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng Lệnh Sâm thở dài.
“Ngày mai khi nào cô quay về Giang Thành?”
“Tôi không biết.” Chúc Ôn Thư bình ổn lại cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn nặng nề: “Phải xem tình hình.”
“… Được.”
Giọng điệu của Lệnh Sâm giống như một lớp sương mỏng đè lên đầu cành cây: “Cô ngủ đi.”
Sau khi cúp máy.
Chúc Ôn Thư vẫn còn cầm điện thoại, cô hơi xoay người vùi vào chiếc chăn bông gấp cạnh giường.
Nhà ông bà nội rất nhỏ, căn phòng này cũng là căn phòng cô ở lúc bé, hiện tại nó được chất khá nhiều đồ đạc vào trong.
Nhưng dù ở nơi nhỏ như vậy, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn cảm thấy xung quanh trống trải.
Sáng sớm ngày hôm sau, sáu giờ sáng ông bà nội thức dậy, sau đó đi chợ mua đồ tươi ngon nhất.
Làm xong bữa sáng cũng đã tám giờ, bà nội vào phòng gọi Chúc Ôn Thư dậy.
“Sao càng lớn càng ngủ nhiều thế.” Bà nội dọn lại chiếc giường: “Bình thường con đến trường không bị muộn chứ? Thế này không được, học sinh sẽ bàn luận sau lưng đấy.”
“Không đâu ạ.”
Chúc Ôn Thư ngáp một cái: “Con chưa từng đến muộn lần nào.”
“Vậy tốt rồi.”
Bà nội quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, nhíu mày nói: “Không ngủ đủ à?”
“Tối qua con nghịch điện thoại.”
Chúc Ôn Thư vội vàng trả lời sau đó ra ngoài ăn sáng, cuối cùng lại lấy cớ ngủ không đủ giấc quay về phòng ngủ bù.
Mãi đến buổi chiều, ông bà nội chuẩn bị đi chơi mạt chược, trước khi ra cửa còn hỏi: “Hôm nay bao giờ còn về Giang Thành?”
Chúc Ôn Thư nhìn sắc trời, nắng ấm mùa đông làm cho hoa cỏ của ông nội như phát sáng. Nghĩ lại hai ngày u ám ở Giang Thành, cô cúi đầu nói: “Ăn tối xong con đi ạ.”
“Đến kịp không?”
Bà nội hỏi.
“Kịp ạ.” Chúc Ôn Thư cầm điện thoại xem: “Chuyến xe cuối cùng lúc bảy giờ vẫn còn vé.”
“Bảy giờ à…”
Bà nội nói nhỏ: “Trời tối rồi, đến Giang Thành cũng phải chín giờ, con đừng lo lắng, hay là về sớm sớm đi.”
“Không sao đâu ạ, xe buýt không phải xe bất hợp pháp, lúc ở Giang Thành buổi tối con còn lái xe một mình đấy.”
Chúc Ôn Thư đặt mua vé xong, cô ôm tay bà nội: “Đi thôi, con đi chơi mạt chược với hai người.”
–
Dành cả buổi chiều ở nhà chơi mạt chược, sau khi ăn tối, ông bà nội đưa Chúc Ôn Thư đến trạm xe đợi.
Mùa đông buổi tối đến rất sớm, ba người chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường.
Bà nội đi khá chậm, dọc đường bà kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày cho Chúc Ôn Thư nghe. Có đôi khi Chúc Ôn Thư nghe được hai câu, có đôi khi lại thất thần.
Đến khi ba người đi qua một con ngõ nhỏ, ông bà nội thấy có người lái xe bán tải đi bán quýt bên đường thì nhất quyết mua một ít bảo Chúc Ôn Thư mang về Giang Thành.
Những quả quýt vàng óng chất đầy xe, ông bà nội chọn đi chọn lại lúc lâu mới lấy được đôi chút.
Chúc Ôn Thư đứng ở bên đường kéo chặt khăn quàng cổ, cô nhìn lung tung khắp xung quanh, đột nhiên ánh mắt va phải cột mốc cạnh đó: “Đường Bách Hoa”.
Ngày đó nói chuyện với ông bà ngoại Lệnh Sâm, hình như bọn họ có nhắc đến.
Trước đây Chúc Ôn Thư thường xuyên đến nhà ông bà nội ở, cô cũng biết con đường này, chỉ là chưa từng để ý đến tên nó bao giờ.
Không ngờ rằng, lúc trước Lệnh Sâm lại ở gần nhà ông bà nội cô như vậy.
Mấy năm nay Hối Dương thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ có góc này bị lãng quên. Mặt đất gồ ghề đã nhiều năm không được sửa chữa, những ngôi nhà vẫn là nhà do nông dân tự xây cách đây hơn hai mươi năm, hàng quán dựng đầy bên cạnh đường, mấy cái bàn nhỏ bày lung tung không trật tự khắp ngõ, khó khăn lắm một chiếc ô tô mới đi qua được.
Trước kia Chúc Ôn Thư đi qua con đường này không ít lần, cô thường đi đến quảng trường Tân Hối ở đầu bên kia con đường.
Đã nhiều năm trôi qua, Hối Dương đã có quảng trường hiện đại hoá mới, quảng trường Tân Hối trở thành quảng trường khiêu vũ, rất ít người trẻ tập trung ở đó.
Trạm xe tối nay Chúc Ôn Thư đi tới nằm ngay tại quảng trường Tân Hối.
Khi đi qua đường Bách Hoa, lần đầu tiên cô nhìn ngắm kỹ nơi này. Nhưng trong đầu lại luôn hiện lên một bóng hình khác không ăn khớp với nơi đây.
Mãi đến khi âm thanh quen thuộc vang lên từ con ngõ nhỏ náo nhiệt.
Không biết dàn âm thanh kém chất lượng của nhà nào, tiếng phát nhạc lỗi thời phát lên bài 《Bạn học tằm nhỏ》, từng tiếng nhạc như cây kim thô ráp rỉ sét đâm mạnh vào ngực Chúc Ôn Thư.
Bước chân cô chợt mau hơn, vội vội vàng vàng đi về phía trước.
Cho tới khi tiếng nhạc bị tụt lại phía sau, cô mới dừng bước, quay đầu nhìn rồi xách theo túi quýt nhanh chóng chạy về phía ông bà nội.
Chúc Ôn Thư nhìn bóng dáng ông bà nội, suy nghĩ của cô lại bay về nơi khác.
Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao bao nhiêu ngày như vậy mà bản thân vẫn không thể buông.
Chỉ cần ca khúc này còn tồn tại, nó sẽ vĩnh viễn là cây kim trong lòng cô, nó nhắc nhở cô rằng trong tim Lệnh Sâm luôn có một vị trí cho người khác.
“Sao con đột nhiên đi nhanh thế?”
Khi ông nội đuổi tới còn hơi thở dốc: “Nhìn không thấy con đâu, làm ông sợ thót tim.”
“Không ạ.”
Chúc Ôn Thư nói: “Con sợ không bắt được xe.”
“Đã bảo con về sớm đi mà, con không nên ngồi xe buýt, nếu đến muộn con định làm sao đây!”
Trong tiếng lầu bầu của ông bà nội, ba người đi đến quảng trường Tân Hối.
Cách thời gian xe buýt xuất phát còn nửa tiếng nữa, bọn họ ngồi xuống ghế dựa dài ở ven đường.
Thấy sắc trời càng ngày càng tối, hai ông bà bắt đầu nói Chúc Ôn Thư không hiểu chuyện, không nên về muộn như này, đi đường không an toàn.
Chúc Ôn Thư không nghe nhiều, miệng thì nói vâng vâng lần sau con không thế nữa, nhưng người lại uể oải dựa vào lưng ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn khắp xung quanh.
Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, cô nhìn kỹ thêm lần nữa. Người đàn ông đứng dựa vào lan can hình như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ta bất ngờ xoay người lại.
Thấy Doãn Việt Trạch đi về phía mình, Chúc Ôn Thư ngồi thẳng người: “Sao cậu lại ở đây?”
Doãn Việt Trạch ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó cúi đầu.
“Nhiều năm rồi không về đây, nên giờ quay lại thăm thôi.”
Chúc Ôn Thư hơi sửng sốt, cô không tiếp tục nhìn anh ta nữa.
Bảy tám năm trước, quảng trường này vẫn là nơi học sinh ưa thích nhất. Nơi này cũng chính là nơi Doãn Việt Trạch tạo ra một màn pháo hoa long trọng lãng mạn cho Chúc Ôn Thư, biến cô trở thành bạn gái của anh ta.
Hiện tại anh ta cô đơn lẻ bóng ở đây, thật dễ khiến người khác suy nghĩ xa xăm.
Cũng may Doãn Việt Trạch không có ý muốn tiếp tục chủ đề này.
Anh ta quay đầu nhìn ông bà nội Chúc Ôn Thư, sau đó chào hỏi họ.
“Ông, bà, lâu rồi không gặp, hai người còn nhớ cháu chứ?”
Hai ông bà nhìn kỹ Doãn Việt Trạch một hồi, nhất thời không nhớ ra là ai.
Cho đến khi Doãn Việt Trạch tự giới thiệu họ tên, hai người họ mới chợt nhớ ra, sau đó nhanh chóng nở nụ cười: “Tiểu Trạch à, cháu lớn lắm rồi, đẹp trai cao ráo hơn lúc nhỏ rất nhiều.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ của ông bà nội, Chúc Ôn Thư hơi bất lực không biết phải làm sao.
Cấp ba có tiết tự học buổi tối, gần như ngày nào Doãn Việt Trạch cũng đưa cô về nhà. Dù Thứ Sáu phải về nhà ông bà thì anh ta cũng vẫn đưa về như thường.
Thời gian trôi qua đương nhiên sẽ bị ông bà và hàng xóm bắt gặp.
Sau vài lần, người lớn ngầm hiểu trong lòng, chỉ có bà nội âm thầm hỏi Chúc Ôn Thư, người này có phải bạn trai cô không.
Lúc ấy Chúc Ôn Thư phủ nhận, bà nội cho rằng cô xấu hổ.
Sau đó mấy năm không thấy hai người qua lại với nhau, bà nội cũng ngầm đoán, có lẽ cuối cùng không thể thành.
Hàn huyên vài câu với hai ông bà, Doãn Việt Trạch lại nhìn Chúc Ôn Thư.
“Ngày mai cậu không có tiết à? Sao giờ còn ở Hối Dương.”
“Ừm…bây giờ quay về.”
Chúc Ôn Thư chỉ vào trạm xe: “Đang đợi xe buýt.”
“Muộn thế này rồi.”
Doãn Việt Trạch nói: “Tối nay tôi cũng định về Giang Thành, tôi đưa cậu về.”
Chúc Ôn Thư còn chưa kịp lên tiếng, hai ông bà gật đầu đồng ý.
“May quá! Ông bà còn lo lắng tối này con bé ngồi một mình trên xe không tiện, cháu đưa về là chúng ta yên tâm rồi.”
“Không cần phiền vậy đâu ạ, con ngồi xe buýt cũng được.”
Chúc Ôn Thư nhìn đồng hồ: “Mấy phút nữa thôi.”
“Không phiền, vốn dĩ tôi cũng muốn đi về.”
Doãn Việt Trạch nói: “Xe tôi đỗ ở bên kia.”
“Bạn học với nhau cả, không tiện hơn việc con ngồi xe buýt một mình chỗ nào?”
Dường như bà nội sợ Doãn Việt Trạch hối hận, bà nhanh chóng nhét túi quýt vào lồng ngực Chúc Ôn Thư, sau đó kéo cô đứng dậy: “Mau đi sớm đi, về đến nhà nhớ gọi cho ông bà, vậy ông bà mới ngủ ngon được.”
Chúc Ôn Thư: “…”
Cô nhìn Doãn Việt Trạch, rồi lại nhìn ông bà, hai ông bà thực sự rất vui vì có người quen đưa cô về, chỉ hận không thể nhét cô vào xe ngay lập tức.
“Vâng ạ.”
Chúc Ôn Thư đứng dậy nói: “Vậy làm phiền cậu.”
–
Đề tài có thể cùng tán gẫu với Doãn Việt Trạch đã nói gần hết ở quán cà phê lần trước.
Sau khi lên xe, Chúc Ôn Thư không biết nên mở miệng thế nào, cô chỉ ngẫu nhiên hỏi Doãn Việt Trạch hai câu.
Qua chốc lát, Chúc Ôn Thư phát hiện điện thoại của mình đã hết pin, lúc này cô mới chủ động lên tiếng.
“Trên xe cậu có sạc điện thoại không?”
“Có.”
Doãn Việt Trạch chỉ vào hộp tay vịn phía sau bảng điều khiển: “Cậu tìm đi.”
Chúc Ôn Thư mở hộp ra, sau đó tìm thấy sợ dây sạc.
Cô cũng thấy một bao thuốc chỉ còn mấy điếu trong đó.
“Bây giờ cậu hút thuốc rồi à?”
“Ba tôi.”
Doãn Việt Trạch vươn tay đóng hộp tay vịn: “Đây là xe ba tôi, tôi mượn đến Giang Thành vài ngày, nếu không đi taxi mãi cũng không tiện.”
Chúc Ôn Thư gật đầu: “Ừm.”
Lên cao tốc, xe trên đường ít hơn hẳn, Doãn Việt Trạch cũng thả lỏng đôi chút.
Khi chuẩn bị chuyển làn, anh ta nhìn kính chiếu hậu, sau đó đột nhiên nhíu mày rồi bẻ lái, tăng tốc chạy ở làn đường ban đầu.
Lát sau, thanh âm của Doãn Việt Trạch đột ngột vang lên.
“Chúc Ôn Thư, cậu còn nhớ rõ những lời nói trước kia không?”
Chúc Ôn Thư: “Ừm.”
“Cậu nói về sau chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư, ánh mắt mông lung giống như chìm sâu vào hồi ức: “Nhưng hiện tại cậu đối với tôi… Quá xa lạ.”
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm: Nhiều năm như vậy không liên lạc với nhau thì đương nhiên xa lạ rồi, huống chi còn là bạn trai cũ.
“Có sao?” Cô cười cười: “Có lẽ do lâu quá không gặp.”
Doãn Việt Trạch: “Vậy về sau, chúng ta có cơ hội sẽ gặp nhau nhiều hơn được không?”
Chúc Ôn Thư hơn nghẹn lại, cô không biết nên trả lời thế nào.
Thấy cô yên lặng, Doãn Việt Trạch lại nói: “Mấy ngày nay trở về, ngoại trừ lần họp lớp kia và thời gian làm việc khác, cơ bản tôi đều ở một mình.”
Anh ta nặng nề thở dài: “Lúc đi học bạn bè luôn kề cạnh, đi làm rồi lại không có ai làm bạn, ăn cơm cũng chỉ có một mình.”
Chúc Ôn Thư hiểu rõ vấn đề này: “Đúng vậy, mọi người xa cách đôi nơi, sau khi đi làm không còn sức lực đi kết bạn nữa.”
“Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Doãn Việt Trạch nói tiếp: “Giữa bạn bè thôi, gọi cả bọn Từ Quang Lượng, cậu vui lòng đồng ý chứ?”
Trước kia Doãn Việt Trạch chưa bao giờ dùng kính ngữ như “vui lòng đồng ý”, anh ta luôn thẳng thắn nói ra.
Hiện tại nghe thấy anh ta nói như vậy, cuối cùng Chúc Ôn Thư mới thực sự cảm thấy sự thay đổi mà thời gian và kinh nghiệm đã mang đến cho anh ta ở đâu.
“Không vấn đề.” Chúc Ôn Thư cười nói: “Nhưng tôi là chủ nhiệm lớp, bận lắm, có thể không có nhiều thời gian rảnh.”
“Không sao, nghỉ đông nghỉ hè cậu có thời gian rảnh mà.”
Sau đó, hai người không biết nên tiếp tục nói chuyện thế nào, Doãn Việt Trạch mở nhạc lên.
Anh ta thích nhạc đồng quê Âu Mỹ, giai điệu nhẹ nhàng động lòng người, mà Chúc Ôn Thư không thể không biết xấu hổ cứ ngồi trên ghế phụ nghịch điện thoại, trong lúc yên lặng, mí mắt cô càng ngày càng nặng trĩu.
Chúc Ôn Thư không biết mình ngủ từ lúc nào, chờ đến khi cô tỉnh lại, phát hiện chiếc xe đã đỗ ở cổng khu chung cư.
Cô dụi mắt, định nói cảm ơn với Doãn Việt Trạch. Nhưng khi cúi đầu nhìn điện thoại, thời gian hiển thị đã hơn chín rưỡi.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô, tự lái xe ô tô vậy muộn nhất là chín giờ sẽ tới nơi.
“Đến lâu chưa?”
“Vừa xong.”
Doãn Việt Trạch cười nói: “Đường cao tốc vào thành phố tắc một lúc.”
“Ừm, làm phiền cậu rồi.”
Chúc Ôn Thư mở cửa xe: “Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi nhìn xe Doãn Việt Trạch rời đi, Chúc Ôn Thư vừa quay người, điện thoại trong túi liền vang lên.
Trong tiềm thức, Chúc Ôn Thư cảm giác chính là Lệnh Sâm gọi đến, vì vậy cô đứng nguyên tại chỗ.
Qua vài giây, cô lấy điện thoại ra.
Quả nhiên.
Trực giác lôi kéo cô xoay người lại, khi thấy chiếc xe màu đen ở con đường đối diện, đại não của Chúc Ôn Thư đột nhiên trống rỗng.
Cô nắm chặt điện thoại, máu trong người dâng trào, hô hấp cũng từ từ dồn dập.
Lúc lâu sau, cô mới ấn nghe cuộc gọi.
Cách một con đường, nhưng lại giống như cách cả ngân hà, cả hai người đều không nói chuyện.
Chúc Ôn Thư đứng trong gió lạnh, cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chính mình, âm thầm đếm từng số trong đầu.
Đếm tới mười, nếu anh không nói chuyện, vậy cô sẽ cúp máy đi về nhà.
Một, hai, ba…
“Chúc Ôn Thư.”
Đếm tới “chín”, cuối cùng trong điện thoại cũng truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của anh.
Chúc Ôn Thư nhìn chiếc xe kia, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày nay cô ở cạnh Doãn Việt Trạch?”
“…”
Nghe câu đó, Chúc Ôn Thư cắn chặt răng, thở gấp, cảm giác khó chịu như thiếu oxy.
Anh có thể sáng tác bài hát cho người trong lòng, vậy tôi đi nhờ xe của bạn trai cũ thì có làm sao?
Cô khó chịu không thở nổi, im lặng rất lâu không trả lời anh.
Qua chốc lát, giọng nói của Lệnh Sâm và tiếng lá khô rơi bên đường lọt vào tai cô.
“Bỏ đi, không có gì.”
Bỏ đi?
Bỏ đi là ý gì?
Chúc Ôn Thư cố gắng nhịn xuống không hỏi ra, cô khó khăn “Ừ.” một tiếng.
Cuộc gọi lại rơi vào trầm lặng.
Chúc Ôn Thư đứng im nhìn chiếc xe ở con đường đối diện, cô không biết bản thân sẽ đứng trong gió lạnh này bao lâu, cũng không biết bản thân đang chờ mong điều gì.
Vài phút sau, tiếng báo cuộc gọi kết thúc truyền ra từ trong ống nghe.
Chóp mũi Chúc Ôn Thư đột nhiên chua xót phát đau, cô nắm chặt điện thoại, sau đó xoay người đi về hướng chung cư.
–
Đường bên kia.
Lệnh Sâm nhìn bóng dáng Chúc Ôn Thư biến mất trong bóng đêm, anh khởi động ô tô.
Chạy được vài trăm mét, Lệnh Sâm tấp vào lề rồi mở cửa kính xe, anh thấn thần nhìn ánh đèn neon bên đường.
Lần gần nhất Lệnh Sâm nhìn thấy Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch bên nhau như hình với bóng là ngày tốt nghiệp cấp ba.
Khác hoàn toàn với cơn lạnh thấu xương tối nay, ngày đó vô cùng oi nóng, bữa ăn chia tay ngập tràn cảm xúc chia ly.
Lệnh Sâm ngồi ở chiếc bàn mãi trong góc của quán lẩu, trước mặt bày la liệt vỏ chai rượu mà các bạn đã uống xong.
Trong không khí toàn là mùi bơ và rượu, còn có bạn nam lần đầu tiên quang minh chính đại châm lửa hút thuốc.
Giữa không khí náo nhiệt ấy, Lệnh Sâm thấy Doãn Việt Trạch đưa Chúc Ôn Thư rời đi trước.
Hành động của bọn họ không giấu diếm, rất nhiều bạn học nhận ra, sau đó bắt đầu hò hét nói đùa sau lưng.
Chốc lát sau có người tiết lộ, tối nay Doãn Việt Trạch muốn làm chuyện lớn, cậu ta sẽ đốt pháo hoa ở quảng trường Tân Hối để tỏ tình với Chúc Ôn Thư.
Tin tức truyền đi từng bàn một rất nhanh, có người đứng lên muốn đi theo để hóng hớt.
Sau đó, các bạn trong quán lần lượt đi hết, mang theo cảm xúc vừa tò mò vừa phấn kích mà đi về cùng một hướng.
Lệnh Sâm ở trong quán lẩu, anh ngồi cho đến khi mọi người rời khỏi, chỉ còn lại mấy bạn nam say khướt nằm bò lên bàn nói mê sảng.
Lần này thôi.
Lệnh Sâm nghĩ, anh muốn xem pháo hoa, muốn xem màn tỏ tình của Doãn Việt Trạch.
Cho dù không thể bước vào cuộc sống của cô, vậy anh cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc rực rỡ tươi đẹp đó, mặc dù khoảnh khắc đó không liên quan đến anh.
Anh đứng dậy đi đến quảng trường Tân Hối.
Lúc đầu là đi, sau đó bắt đầu chạy. Đêm hè nóng bức, anh chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo ướt đẫm dính sát vào lưng.
Đến khi tới cổng quảng trường, anh loáng thoáng thấy mấy học sinh gọi taxi tới đã tụ tập thành vòng, âm thanh huyên náo ồn ào vang lên trong không khí.
Đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của hàng xóm.
Giọng nói ồm ồm khàn khàn của người chú hàng xóm truyền ra từ chiếc điện thoại chất lượng thấp, gần như làm thủng màng nhĩ anh.
“Ba cháu bị người ta ức hiếp kìa! Thằng nhóc này mau đến đón ba cháu về đi!”
Quần áo ướt đẫm mồ hôi đột nhiên lạnh buốt, nó thấm vào người khiến Lệnh Sâm rét run.
Nhìn đám đông ồn ào trên quảng trường, anh chỉ có thể thấy một góc váy của Chúc Ôn Thư. Nhưng chỉ một góc thôi cũng đủ lôi kéo tầm mắt của anh, lưu luyến không rời.
Qua rất lâu.
Có lẽ cũng không lâu lắm, bóng dáng của Doãn Việt Trạch lọt vào tầm mắt, hệt như đòn cảnh cáo đánh tỉnh Lệnh Sâm.
Anh lập tức quay đầu chạy về nhà.
Đường Bách Hoa cách quảng trường Tân Hối không xa. Vài phút sau, anh đi vào con đường dơ bẩn chật chội, bước vào thế giới đó, một thế giới thuộc về anh.
Hàng xóm dọc đường hình như đang nhìn anh, họ chỉ trỏ, thì thầm với nhau.
Lệnh Sâm không dừng bước, anh đi qua ánh mắt của hàng xóm, chạy thẳng về nhà mình.
Đáng tiếc còn chưa tới nhà, Lệnh Sâm đã tìm thấy ba mình.
Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thoáng chốc anh như rơi xuống hầm băng.
Trên con ngõ nhỏ người đến người đi này, ba gã say rượu cởi trần đang coi ba anh là quả bóng cao su đá tới tới đá lui.
Mà “quả bóng cao su” kia, trên người không một mảnh vải.
Quần áo của ông đều nằm trong tay mấy gã say rượu.
Bọn họ lớn tiếng cười to, giơ quần áo lên trên cao. Mỗi khi ba anh muốn đứng lên cướp quần áo, bọn họ lại vất cho người bên cạnh.
Giống như đang đùa với chó.
Không ít người vây lại ở bốn phía xung quanh.
Có người cười, có người nhíu mày, có người che mắt con nhà mình nhưng không hề rời đi.
Tóm lại, không ai tiến lên ngăn cản ba tên say rượu có khuôn mặt hung tợn sát nhân.
Lệnh Sâm xông lên như bị điên, khi tung ra cú đấm đầu tiên, tay anh vẫn còn run run.
Cho đến khi trong không khí có mùi máu tươi.
Có người tới giúp đỡ, có người tới can ngăn, có người lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Ba tên say rượu chật vật chạy đi, Lệnh Sâm tiếp tục đuổi theo giống như muốn đuổi cùng giết tận bọn họ.
Cuối cùng anh bị tiếng ha lét gào khóc của ba kéo dừng bước chân.
Trò cười hạ màn, trong ánh mắt của đám người vây xem, Lệnh Sâm cắn chặt răng mặc cho ba bộ quần áo cũ nát sau đó dẫn ông về nhà.
Khi đẩy chiếc cửa sắt lung lay sắp đổ ở lầu dưới ra, bỗng nhiên tiếng nổ lớn truyền tới từ cách đó không xa.
Anh ngẩng đầu nhìn những bông pháo hoa rực rỡ chói mắt nở rộ trên bầu trời đêm, những bông pháo hoa ấy còn long trọng lãng mạn hơn so với tưởng tượng của anh.
Lệnh Sâm cúi đầu nhìn người ba hơn bốn mươi tuổi của mình đang khóc lóc nước mắt giàn giụa trước ngực.
Khi đó Lệnh Sâm cho rằng, đêm tối giữa hè đó chính là đêm lạnh lẽo nhất mà anh từng trải qua.
Nhưng không ngờ đêm nay của nhiều năm sau anh mới biết, thế nào là gió lạnh mùa đông thực sự.
Thật ra, tối qua anh đã cảm thấy cảm xúc của Chúc Ôn Thư hơi khác lạ, anh đoán, có phải cô vì lời của thầy Trương trên livestream nên thế hay không.
Lúc ấy anh muốn hỏi cô, nhưng không làm sao mở lời được.
Từ cấp ba cho đến hiện tại, thân phận của anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng ngược lại, tâm tình của anh vẫn như cũ.
Anh không dám bộc lộ hay biểu đạt một cách mãnh liệt, ngay cả gợn sóng cũng phải rất khắc chế.
Buổi chiều hôm nay, anh bỏ công việc bộn bề qua một bên, lái xe về Hối Dương.
Anh biết nhà ông bà nội Chúc Ôn Thư ở đâu.
Chiếc xe đỗ ven đường đợi rất lâu, cho đến khi bầu trời đen kịt, anh mới thấy Chúc Ôn Thư và ông bà nội cùng nhau đi ra.
Chiếc ô tô yên lặng đi theo một đoạn đường, anh không tiến đến quấy rầy.
Mãi tới lúc Chúc Ôn Thư ngồi vào chiếc ghế dài cạnh trạm chờ.
Thấy cô xoay tay hà hơi, Lệnh Sâm thở dài, sau đó mở hệ thống sưởi trong xe lên, đồng thời cởi dây an toàn.
Khi Lệnh Sâm mở cửa xe, anh bất chợt thấy Doãn Việt Trạch đi đến.
Vẫn là quảng trường Tân Hối, vẫn là người đó.
Lệnh Sâm cứ thế nhìn Chúc Ôn Thư ngồi lên xe của Doãn Việt Trạch.
Tới giờ phút này, Lệnh Sâm chỉ có thể tự an ủi chính mình, bọn họ trùng hợp gặp nhau mà thôi.
Anh theo xe Doãn Việt Trạch cả đường, cuối cùng chạy đến nhà Chúc Ôn Thư.
Khi đỗ bên đường, anh vẫn nghĩ tiện đường nên mới đưa về.
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm chiếc xe dừng cạnh đường kia không rời mắt, chiếc xe bật đèn hai bên, nhưng anh mãi không đợi được người bên ghế phó lái đi xuống.
Chờ đến lúc hàng quán bên đường bắt đầu thu dọn, Chúc Ôn Thư mới xuống xe.
Lệnh Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã 39 phút trôi qua.