Đọc truyện Full

Chương 154: Chương 154:

“Người hại dân chúng thành Ngọc Quan chết còn chưa đủ sao? Còn muốn tiếp tục bức ép đám thổ phỉ?” Quý Văn tức giận, “Trẫm tuyệt đối không cho phép người làm xằng làm bậy nữa, nếu người để cho trẫm biết người điều tra việc này, cẩn thận chuyện trẫm lấy mạng của người!”
 
“Hoàng thượng đang sợ cái gì? Tìm ra bộ mặt thật của đám thổ phỉ không phải là việc tốt sao?”Quý Thính hỏi lại.
 
Quý Văn tức giận bật cười: “Trần nhìn người đúng là điên rồi, người đâu! Truyền chỉ xuống, trưởng công chúa tự tiện điều binh vô lễ làm càn, từ hôm nay đóng cửa suy nghĩ, không có lệnh của trẫm không được ra khỏi phủ trưởng công chúa một bước, trái lệnh lập tức chém đầu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt Quý Thính không chút thay đổi nhìn y một hồi lâu, cho đến khi cấm vệ quân tiến vào, nàng mới quay người rời đi.
 
Vào cung chỉ nửa canh giờ, nàng đã cảm thấy rất khó chịu, về đến phủ quay về phòng lập tức nằm xuống giường. Nhìn nước da trắng bệch của nàng, Phù Vân cảm thấy rất khó chịu: “Điện hạ, hiện giờ đã hồi phủ, hoàng thượng muốn người đóng cưa suy ngẫm, nếu không thừa dịp này, đem đứa nhỏ, đem đứa nhỏ… “
 
Y biết rõ nên làm thế nào mới tốt nhất cho điện hạ, nhưng những lời còn lại dù cố gắng thế nào cũng không nói nên lời.
 
 
Quý Thính cụp mắt xuống: “Còn chưa tới lúc đó, chờ một chút.”
 
“Còn chờ gì nữa?” Phù Vân hỏi.
Quý Thính mím môi cũng không nói thêm nữa.
 
Hai ngày sau, cái chết của vợ chồng Thân Đồ Sơn truyền vào trong hoàng cung.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Văn đột ngột đứng lên: “Chắc chắn là đã chết? Không phải là tìm người tới thế thân?”
 
“Bẩm hoàng thượng, tuy rằng gương mặt của bọn họ đã bị hủy hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dung mạo ban đầu, vết bỏng trên người cũng không nặng. Nhất định là hai vợ chồng họ.” Người ở phía dưới nói
 
Quý Văn cau mày thật chặt, một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Thật trùng hợp…”
 

Buổi tối ngày hôm đó, y xuất hiện trong phủ trưởng công chúa.
 
Sau khi nghe tin y sẽ đến, trái tim vốn đang phẳng lặng như nước của Quý Thính cuối cùng cũng nổi gợn sóng, thậm chí nàng cũng không bận tâm tới việc phải thay y phục, vội vàng chạy tới, còn chưa đi vào từ xa đã nhìn thấy, y đang nói chuyện với Thân Đồ Sơn.
 
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tay phải của Thân Đồ Xuyên có gì đó không đúng, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, khi nàng kịp phản ứng lại, bèn lao đến bên cạnh Thân Đồ Xuyên, bình tĩnh nắm tay hắn, cũng thuận thế lấy luôn con dao găm trong tay hắn.
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, vẻ mặt không thay đổi nhìn về phía nàng.
 
“Tham kiến hoàng thượng.”Quý Thính dùng ống tay áo rộng của mình để che giấu, sau đó hướng Quý Văn hành lễ.
 
Nàng hành lễ cho có lệ, Quý Văn cho là do trong lòng nàng không phục nhất thời cũng không nói gì, một lúc sau mới thản nhiên hỏi một câu: “Chuyện của vợ chồng Thân Đồ Sơn, người có biết không?”
 
“Hồi bẩm hoàng thượng, vừa mới biết.”Quý Thính đáp.
 
Tay Thân Đồ Xuyên cố dùng sức, tay phải nắm chặt lấy con dao găm giãy dụa muốn thoát khỏi tau nàng, mặt Quý Thính trước sau vẫn không thay đổi mà buông tay ra nhưng trong chớp mắt lại nắm lấy lưỡi dao. Lưỡi dao găm sắc bén, nàng lại dùng thêm năm phần lực, vừa nắm chặt, liền cảm thấy đau nhói, sau đó có thứ gì đó mãnh liệt chảy từ lòng bàn tay.
 
Cuối cùng trên mặt Thân Đồ Xuyên cũng có một tia dao động, ngay khi hắn buông lỏng tay, con dao găm liền bị Quý Thính cướp đi.
 
“Nhân sinh vô thường, ban đầu trầm còn muốn đón hai vị trưởng lão quay về, không ngờ trẫm chưa hạ chỉ, bọn họ liền ra đi như vậy.” Quý Văn buông một tiếng thở dài, vỗ vai Thân Đồ Xuyên, “Phò mã, nén bi thương.”
 
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, không nói gì.
 
Quý Văn nghĩ hắn quá đau lòng, cũng không so đo chuyện này, sau khi nói thêm vài câu an ủi, chậm rãi nói một câu: “Dựa theo quy củ, bọn họ mang tội bị lưu đày, các ngươi cũng không thể đến thành Ngọc Quan tế bái, nhưng trẫm cảm động nhớ nhung của phò mã cùng hiếu tâm của hoàng tỷ, ngoại lệ một lần, chấp thuận cho các người đến lo liệu cho người thân trước lúc lâm chung.”
 
“Khí hậu thành Ngọc Quan nóng bức, thi thể không thể cất giữ được, vài ngày trước sau khi hai vị trưởng lão ra đi, Trấn Nam Vương phủ phát tang.” Quý Thính chậm rãi nói.
 
Quý Văn dừng một chút: “Phụ mẫu không còn nữa, cũng nên tới thắp một nén nhang mới phải, mặc kệ có phát tang hay không, các ngươi nên đến nhìn một lần.”
 

Nghe thấy y vẫn nhất quyết muốn hai người họ tới thành Ngọc Quan, ánh mắt Quý Thính chợt lạnh xuống: “Hoàng thượng, pháp lệnh lớn hơn nhân tình, mong hoàng thượng có thể công bằng chấp pháp, chờ để dân chúng bàn tán.”
 
“Trẫm có ý tốt để các ngươi tới tế bái, người lại quở trách trẫm, người không muốn đi nhưng phò mã còn muốn tiễn hai người họ đoạn đường cuối cùng,” Quý Văn tức giận, liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên một cái rồi cười lạnh, “Cho dù trong lòng người tôn trọng phò mã, không đến mức cự tuyệt trẫm.”
 
“Hoàng thượng, bây giờ cũng không còn sớm, mời trở về cho.” Quý Thính lạnh nhạt tiễn khách.
 
Quý Văn không ngờ nàng lại làm càn như vậy, khó chịu đến mức muốn trực tiếp xử lý nàng, nhưng vì tình hình đặc biệt của ngày hôm nay, y chỉ có thể vung tay áo tức giận rời đi.
 
Sau khi y rời đi, Thân Đồ Xuyên nói câu đầu tiên: “Tay có đau không?”
 
Thanh âm của hắn khàn khàn khô khốc, giống như một người câm cả đời đột nhiên mở miệng nói câu đầu tiên.
 
Quý Thính buông lỏng tay, con dao găm dính máu rơi xuống đất, máu trong lòng bàn tay men theo ngón tay nhỏ xuống: “Không đau.”
 
“Nói dối, nàng sợ nhất là đau.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống.
 
  Trong lòng Quý Thính cảm thấy chua xót khó chịu, một lúc lâu sau mới nhìn sang chỗ khác, lãnh đạm nói: “Thật sự không đau.”
 
Thân Đồ Xuyên không nói nữa, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nói: “Ta muốn giết hắn.”
 
“Chàng cho… cho ta thêm mười năm nữa, đợi tới khi ta bồi dưỡng được thái tử, đến lúc đó cho dù chàng không giết hắn, ta cũng sẽ giết hắn báo thù cho phụ mẫu.” Hốc mắt Quý Thính phiếm hồng, lần đầu tiên nói với hắn chuyện này, ” Nếu Trương quý phi không sinh được con nối dõi, ta sẽ chọn lựa từ các hầu phỉ, chỉ cần mười năm, bồi dưỡng ra một thái tử đủ tư cách…”
 
“Ta chờ không được,” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, “Hiện tại ta muốn lấy mạng của hắn.”
 
Quý Thính cố nén đau đớn trong lòng, hồi lâu sau trực tiếp nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Hắn không thể chết được, nếu hiện tại hắn chết, các đại thế gia cũng được, người trong hoàng thất cũng được, đều sẽ tranh nhau ngôi vị thái tử, đến lúc đó thiên hạ đại loạn…”
 

“Giết hắn, nàng trở thành hoàng đế.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
 
Quý Thính ngay lập tức phủ nhận: “Không được! Từ trước đến giờ Lẫm Triều chưa từng có chuyện nữ nhân làm hoàng đế, nếu ta đăng cơ, đám văn thần không phục, mặc dù chàng có thể thuyết phục được một số người nghe theo, nhưng đó đều là một phần nhỏ, những môn sinh kia của phụ thân, không phải mỗi người đều nguyện ý vì ân sư không để ý tới nguyên tắc, đến lúc đó tất loạn.”
 
“Ta chỉ muốn hắn chết.” Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
 
Quý Thính nắm lấy tay áo hắn, vết máu trên tay cọ vào người hắn: “Nếu hắn chết, chàng đã báo được thù nhưng dân chúng trong thiên hạ phải làm sao bây giờ?”
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc nhìn nàng, thật lâu sau chỉ nói năm chữ: “Không phải việc của ta.”
 
Quý Thính lập tức buông hắn ra, chợt nghe thấy hắn lên tiếng, trong giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào: “Kiếp trước khi ta giết hắn, Triều Lẫm cũng không có thái tử.”
 
“… Nhưng khi đó ta đã chết, không thể ngăn chàng lại,” Thanh âm Quý Thính khàn khàn, “Hiện tại ta còn sống, không thể nhìn chàng làm ra chuyện như vậy được.”
 
Thân Đồ Xuyên không nói nữa.
 
Quý Thính thu lại cảm xúc, một lát sau chậm rãi mở miệng: “Nếu phụ thân còn sống, hẳn cũng sẽ…”
 
“Đừng nhắc tới ông ấy!” Giọng điệu của Thân Đồ Xuyên đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt này dọa Quý Thính hoảng sợ, trầm mặc một cái nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, “Đừng dùng ông ấy để khống chế ta, ông ấy đã chết rồi, mãi mãi… không thể quản ta được nữa.”
 
Mắt Quý Thính đỏ hoe: “Đúng vậy, ông ấy không thể quản được chàng nữa nữa, cho nên ngay cả di ngôn của người chàng cũng không nghe có phải không?”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng.
 
Quý Thính hơi đau bụng dưới, nàng hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế dựa: “Chàng có thể không nghe, nhưng chàng có bao giờ nghĩ tới, nếu hiện giờ chàng thật sự giết được hắn, đến lúc đó cho dù là nhiếp chính hay đăng cơ, chỉ có một mình ta chọn người, nếu khi đó ta vì phụ thân mà sửa lại án xử sai, chàng đoán xem bọn họ sẽ nói như thế nào.”
 
Thân Đồ Xuyên không trả lời, vì vậy nàng trực tiếp đưa ra đáp án: “Bọn họ sẽ nói ta lạm dụng chức quyền đổi trắng thay đen, ngay cả khi phụ thân thực sự vô tội, bọn họ cũng sẽ cho rằng ta vì chàng, mới lật lại bản án của phụ thân… Trước khi chết phụ thân vẫn nhớ tới chuyện án xử sai, chàng nhẫn tâm để bản án của ông ấy không được lật lại để minh oan sao?”
 
“Điều quan trọng nhất là nếu chàng công khai giết hắn, ta cũng sẽ không thể bảo vệ được chàng,” Đôi mắt của Quý Thính ngấn lệ, thanh âm cũng trở nên réo rắt thảm thiết, “Tiên hoàng cùng mẫu hậu đã đi rồi, phụ thân cùng mẫu thân cũng đi rồi, ngay cả đứa… Chàng cũng muốn bỏ ta mà đi sao?”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng mặt không biểu cảm xoay người bước ra ngoài, Quý Thính muốn đi theo, nhưng vì cơ thể không khỏe chỉ có thể yên lặng ngồi trong đại sảnh.
 

Thân Đồ Xuyên giống như một cái xác không hồn đi tới thiên viện, sau khi bước vào sân liền ngồi vào bàn đá, ngồi cả một đêm.
 
Khi Mục Dự Chi đi tới, nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn đá, trầm mặc một lát rồi đi tới trước mặt hắn: “Tay của điện hạ bị thương.”
 
Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Thế nào?”
 
“Vết thương có chút nghiêm trọng, đó là một vết thương do dao găm,” Mục Dự Chi nói xong bèn dừng lại một chút, “Nàng ấy cũng không nói vì sao mình lại bị thương nhưng ta đại khái cũng đoán ra được.”
 
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: “Là ta có lỗi với nàng.”
 
“Sau này có thể phát sinh bao nhiêu chuyện? Điện hạ sẽ phải chịu thêm bao nhiêu vết thương nữa?” Mục Dự Chi hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng.
“Trước đây ta không thích ngươi, bởi vì ngươi đối xử không tốt với điện hạ, nhưng sau khi ngươi đối xử tốt với điện hạ, ta vẫn không thích ngươi,” Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn hắn, “Bởi vì lần đầu tiên gặp ngươi, ta có thể cảm giác được, người là một quân tử ổn trọng, nhưng tận trong xương tủy, giáo điều trong thiên hạ không thể trói buộc được ngươi, như vậy đối với điện hạ mà nói quá mức nguy hiểm.”
 
Mục Dự Chi nói xong không khỏi cười tự giễu: “Trước đây ta còn tưởng rằng điện hạ có thể khống chế ngươi, hiện tại chứng minh suy nghĩ của ta sai, ngươi vẫn khư khư cố chấp, rất có thể sẽ mang tới tai họa cho phủ trưởng công chúa, cũng như điện hạ.”
 
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thân Đồ Xuyên nhìn hắn ta.
 
Mục Dự Chi nhìn hắn: “Ngươi sẽ chịu bỏ qua sao?”
 
“Sẽ không.”
 
“Vậy thì tránh xa điện hạ một chút,” Mục Dự Chi nhẹ giọng nói, “Rời khỏi phủ trưởng công chúa, cắt đứt hoàn toàn quan hệ, sau này ngươi sống hay chết cũng không liên quan tới điện hạ nữa.”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới tầm mắt của Mục Dự Chi cũng đứng dậy, thất thần đi về phía phòng ngủ.
 
 “Nếu ngươi không rời đi, cho dù ngươi có làm gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ liên lụy tới điện hạ, từ trước đến nay nàng ấy đối với ngươi không tệ, ngươi nhẫn tâm kéo nàng xuống vũng bùn cũng với mình sao? Coi như ta cầu xin ngươi, buông tha cho điện hạ đi!” Mục Dự Chi nói xong, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.
 
Bước chân của Thân Đồ Xuyên đột ngột dừng lại, thật lâu sau mới quay đầu lại, đè thấp giọng chất vấn: “Ta buông tha nàng, ai sẽ tha cho ta?”

 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full