Khóe mắt Cố Vân Cảnh lướt qua cười lạnh, giọng điệu dụ rắn ra khỏi hang nói:
“Nếu là rượu có vấn đề, vậy khẳng định là có người hạ độc. Theo như ta quan sát thì triệu chứng của ngươi giống Đào Sách trước đó như đúc.”
“Muốn tra án, thuốc này là manh mối trọng yếu, không thể xem nhẹ.” Cố Vân Cảnh nhìn qua Lữ Trọng và Đào Sách, cuối cùng nhìn Lữ Trọng, “Ta muốn hỏi hai vị, các ngươi có biết gì về loại thuốc này không?”
Đào Sách lắc đầu: “Lần đầu thể nghiệm, không biết.”
Lữ Trọng sững sờ, một mực chần chờ. Hắn là người xấu, tuy không thông minh nhưng vẫn biết nặng nhẹ. Dù có hận Khúc Phi Khanh ra làm sao cũng không thể nói hết chân tướng.
Lữ Trọng cũng lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Lữ Trọng từ chối, giấu nhẹm lai lịch xuân tâm động cũng nằm trong Cố Vân Cảnh dự liệu. Nàng đoán hắn có lẽ có quan hệ mật thiết với Hoàng Phủ Vân. Nàng mưu hại hắn ngoại trừ cứu Đào Sách, ngoại trừ để Lữ Lâm đấu với Chiêu vương ra thì còn là điều tra thêm Hoàng Phủ Vân. Từ sư phụ Thượng Quan Lan, nàng biết Hoàng Phủ Vân thuộc loại hàng nào, và dựa theo trực giác cùng nhạy cảm nàng suy đoán mục đích Hoàng Phủ Vân tiếp cận Lữ Trọng không đơn giản.
Cố Vân Cảnh quỷ quyệt cười: “Trời không phụ người có lòng. Mấy ngày không ngừng nghỉ tra án, cuối cùng chúng ta cũng có chút thu hoạch. Lữ công tử không biết lai lịch thuốc này, nhưng ta thì có được một vài thông tin, không ngại nói cho ngươi nghe.”
Mồ hôi trán chảy ròng, sắc mặt trắng bệch tựa như tội phạm giết người bị lộ tẩy, Lữ Trọng đi đến trước song sắt, không kịp chờ đợi hỏi:
“Ngươi tra ra cái gì?”
Cố Vân Cảnh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lúc này tử lao nghênh đón một vị khách. Lữ Trọng nhìn thấy cha tựa như cứu tinh đến tinh.
“Trọng Nhi…”
Lữ Lâm trịnh trọng gọi. Trông thấy Cố Vân Cảnh đứng trước con trai, hắn lặng lẽ đánh giá Lữ Trọng – sở dĩ khủng hoảng như thế khẳng định là bị Cố Vân Cảnh hỏi đến cái gì.
Lữ Lâm khách sáo cười, hướng Cố Vân Cảnh chắp tay:
“Lão thần tham kiến phò mã.”
“Quốc công gia miễn lễ.” Cố Vân Cảnh từ tốn nói.
“Lão thần cả gan xin hỏi, phò mã đang thẩm vấn chăng?”
“Vâng. Trong lúc rảnh rỗi, trong phủ cũng nhàm chán nên tìm chuyện để làm. Vừa lúc nhận hiệp trợ Đại Lý Tự khanh, nên đến đây hỏi một chút.”
“Phò mã tận tâm tận lực, thật đúng là tấm gương sáng cho các thần tử. Lão thần bội phục bội phục.”
“Quốc công gia quá khen rồi. Vì bệ hạ phân ưu là thần tử bổn phận.”
“Phò mã tra được gì rồi phải không?”
“Chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể.” Cố Vân Cảnh tiếc nuối, “Cũng không biết điểm ấy có thể phát huy tác dụng hay không nữa.”
Lữ Lâm có thâm ý nói:
“Án này sự tình trọng đại… Lão thần mặc dù không phải bệ hạ khâm định thẩm án nhưng dù sao cũng liên lụy đến con ta, cho nên lão thần rất chú ý đến nó, nếu phò mã gặp được cái gì khó xử, cứ việc hướng ta xin giúp đỡ.”
“Quốc công gia khách khí.” Cố Vân Cảnh nói, ” kỳ thật ta cũng không tra được gì hữu dụng, chỉ là trong thanh lâu nhìn thấy qua mấy gã dục tính đại phát, triệu chứng tương tự cùng lệnh công tử tại thọ yến Chiêu vương phi.”
Lữ Lâm: “Phò mã cũng đi tầm hoa vấn liễu ư?”
Cố Vân Cảnh: “Ngẫu nhiên đi vào nghe tiểu khúc, khá là thú vị.”
Lữ Lâm: “Phò mã nhìn thấy ở thanh lâu nào?”
Lữ Lâm thật đúng là làm khó nàng, bởi xưa nay nàng có đi đến đó đâu- nào biết nơi phong hoa tuyết nguyệt tọa lạc? Cố Vân Cảnh chớp mắt, nhớ lại chuyện Đào Sách từng bên tai nhắc đi nhắc lại… Đào Sách là một người ham vui, không háo sắc nhưng lại thích chơi đùa với các tỷ tỷ xinh đẹp; người hắn nhận biết đều là các nàng có chút tài hoa song bị ép biến thành gái phong trần. Đào Sách đồng tình cảnh ngộ của các nàng, đối đãi họ không tệ, một tới hai đi làm quen được vài cái hồng phấn tri kỷ. Tại đô thành, nơi nổi danh nhất phải kể tới Vạn Xuân Lâu, tỷ muội của Đào Sách đều quen biết ở đó. Đào Sách lại thường xuyên chạy tới Hầu Phủ ý đồ muốn kéo Cố Vân Cảnh đi Vạn Xuân Lâu tìm thú vui, đương nhiên đều bị nàng cự tuyệt.
Cố Vân Cảnh phản xạ có điều kiện, trong đầu nhảy ra ba chữ Vạn Xuân Lâu.
“Vạn Xuân Lâu.” Nàng nói.
Cố Vân Cảnh hoàn toàn là trùng hợp nói ra ba chữ này bất quá cha con họ Lữ nghe tới như sấm sét giữa trời quang và rung động.
Lữ Lâm mặt cứng ngắc, tuy nhiên không có biểu lộ; chỉ là Lữ Trọng thì bị dọa đến mặt xám như tro, cơ hàm không ngừng run rẩy. Lòng dạ thâm sâu Lữ Lâm phản ứng nhanh, biết biểu lộ như vậy khẳng định khiến Cố Vân Cảnh hoài nghi, bởi vậy liều mạng nở nụ cười, làm vẻ mình tự nhiên trấn định. Và đồng thời, Ninh quốc công cũng không ngừng nháy mắt với thằng con… Sau một hồi, Lữ Trọng cuối cùng phản ứng lại, rốt cục hắn cũng hiểu ý, phối hợp với cha mà gượng cười.
Đương nhiên trò xiếc đã bị Cố Vân Cảnh nhìn thấy. Xem ra Vạn Xuân Lâu không đơn giản. Có thể khiến hai cha con nghe mà biến sắc, khẳng định còn có ẩn tình, phò mã nghĩ.
Lữ Lâm xấu hổ cười, “Phò mã còn tra được gì nữa không?”
“Không có.” Cố Vân Cảnh nói, ” tạm thời chỉ có như vậy.”
“Phò mã những ngày này vất vả. Ngươi còn muốn hỏi tình tiết vụ án nữa sao?” Lữ Lâm nói, ” lão thần đau khổ cầu khẩn bệ hạ, mới tranh thủ được cơ hội thăm tù. Nếu phò mã không hỏi nữa, ta muốn nói chuyện riêng với con trai.”
“Hôm nay tới đây thôi.” Cố Vân Cảnh tình nghĩa nói, “Quốc công hãy ở lại ôn chuyện, ta cáo từ trước.”
Cố Vân Cảnh rời đi, có sai nha đến cầm chìa khoá mở cửa nhà lao. Lữ Lâm lấy lý do săn sóc sinh hoạt cho con trai, thỉnh cầu được vào trong phòng giam giúp Lữ Trọng trải chăn mền. Hoàng đế tin tưởng hắn đến độ không bình thường, ngay cả lý do sứt sẹo thế cũng không hoài nghi. Phòng giam Lữ Trọng đối diện phòng giam Đào Sách, nói chuyện lớn thì nghe được, nhưng Lữ Lâm không phải đứng ở ngoài phòng giam mà là vào tận bên trong, nói chuyện nhỏ tiếng thì Đào Sách rất khó nghe được.
Lữ Lâm đau lòng nói:
“Con trai gầy rồi. Ta và mẹ con một mực nhớ mong con, nhất là mẹ con, bà ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không phải vì bệnh, nhất định bà sẽ theo ta đến đây.”
“Mẹ bệnh ạ?” Từ khi ra đời cho đến nay, lần đầu tiên Lữ Trọng quan tâm người khác.
“Từ khi con vào tù, bà liền ngã bệnh.” Lữ Lâm vừa nói việc nhà với Lữ Trọng, vừa lấy phong thư – bởi vì hắn quay lưng về phía Đào Sách mà Đào Sách không thấy điều gì.