Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tần Chiêu tự mình tiễn nha dịch ra cửa, đám người tụ tập lúc trước đã tản đi hết, Cảnh Lê còn đang quét xác pháo trước cửa.
Tần Chiêu thấy vậy cũng vơ lấy cái chổi góc tường ra quét chung với cậu.
Tần Chiêu hỏi: "Trần Ngạn An đâu rồi?"
Cảnh Lê đáp: "Hắn đến phủ nha xem thứ hạng rồi, cả một buổi sáng gà bay chó sủa, chính hắn còn chưa biết hắn thi được thứ mấy đó."
Tần Chiêu 'ừ' một tiếng, lại hỏi: "Hắn không nói gì với ngươi hả?"
"Nói gì cơ?"
"… Không có gì."
Xem ra tiểu tử kia vẫn còn biết xem xét thời thế lắm.
Chuyện hôn ước từ bé nói trước mặt Tần Chiêu thì thôi, nếu dám nói với Cảnh Lê chắc chắn xong đời.
Cảnh Lê đứng lại, hỏi: "Ngươi không hỏi ta đuổi mấy bà mai kia như nào à?"
Tần Chiêu hoàn toàn không để chuyện đó vào lòng, nghe Cảnh Lê nói mới nhớ đến, hỏi: "Ngươi làm thế nào?"
"Ta nói với bọn họ, phu quân với ta là tình đầu ý hợp, không chấp nhận được ai nữa. Muốn vào cửa nhà ta chỉ có thể làm thiếp làm thị, cúi đầu làm lẽ hầu hạ ta." Cảnh Lê chớp mắt với hắn, ngữ khí có chút đắc ý: "Sau đó bọn họ đều chạy hết."
Người tìm bà mối đa phần là tiểu thư khuê các, dẫu sao thì dung mạo cũng không thua kém ai, chẳng ai muốn làm thiếp hầu hạ dưới một vị song nhi cả.
Tần Chiêu bật cười: "Ngươi cũng không sợ bọn họ đàm tiếu ngươi."
"Thích thì cứ nói, đều là sự thật." Cảnh Lê nói: "Ta hẹp hòi ích kỉ thế đấy, ta không thích người khác để ý đến ngươi."
Tần Chiêu quét xong mảnh pháo cuối cùng, nhận lấy cái chổi trong tay Cảnh Lê, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má y: "Ta biết rồi, thưa phu nhân."
.
Lần thi Viện này tổng cộng có bốn mươi người thi qua, Trần Ngạn An vận khí không tệ, vừa khéo đứng thứ ba mươi sáu. Nhưng mà Hạ Tri Hành và đồng môn của hắn ta lại không được như thế, cả hai đều rớt, chỉ có thể chờ thêm một năm.
Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cũng không quá buồn.
Lần này thời gian ôn tập ngắn ngủi, đi thi mục đích chính là để thích ứng hoàn cảnh trước nên cũng không ôm hi vọng quá lớn, thi không trúng cũng chẳng sao.
Về phần Trần Ngạn An, hắn ta cho rằng toàn bộ công lao đều là nhờ cá con phù hộ, cùng ngày lập tức mua cho bé một đống lớn đồ chơi và quần áo, thậm chí còn thuê người làm một cái nôi có thể đung đưa.
"Đây là lễ tạ thần." Trần Ngạn An nhìn bé con ngủ say trong nôi, nhỏ giọng chân thành nói: "Với cả ta còn có nguyện vọng khác, ta đối tốt với nó, không chừng nó có thể giúp ta thực hiện ước nguyện đó. Không phải, là nhất định giúp ta hoàn thành nguyện vọng."
Hắn ta không nói Cảnh Lê cũng biết nguyện vọng kia là gì.
Hàng này thầm mến A Dịch đã hơn một năm rồi, chờ thi đậu tú tài là về cầu thân đấy.
Cơ mà nhìn cái dáng vẻ này của hắn ta, Cảnh Lê thật rất hoài nghi không biết hắn ta có nói nổi thành lời không.
"Nhớ về thuyết phục mẹ ngươi trước." Trước khi Trần Ngạn An đi, Cảnh Lê vẫn nhịn không được mà dặn dò.
Mẹ Trần Ngạn An tính tình cường thế, có thể đồng ý cho Trần Ngạn An lấy song nhi hay không còn rất khó nói.
Cảnh Lê thật sự sợ khi ấy A Dịch theo hắn lại bị ức hiếp.
"Ta biết, chuyến này về ta định nói với bà ấy đây." Trần Ngạn An nói, "Yên tâm, ta sẽ không để A Dịch chịu khổ đâu."
Cảnh Lê có hơi ngạc nhiên.
Thuở cậu mới quen đồ béo này, hắn ta vẫn chỉ là một thằng nhóc tính tình xốc nổi bốc đồng, không ngờ qua một năm đã thành thục hơn rất nhiều.
… Ừm, người cũng gầy bớt rồi.
Trần Ngạn An như thể đoán được Cảnh Lê đang nghĩ gì, cười ha ha: "Ta là tú tài thứ hai trong thôn đó, tin tưởng ta chút đi."
Tần Chiêu: "Là thứ ba."
"…" Trần Ngạn An thỏa hiệp, "Được, ta thứ ba, thế cũng không tệ, cả huyện chúng ta có bao nhiêu tú tài đâu chứ."
Thuyền về trấn chậm rãi cập bến, người chèo thuyền giúp Trần Ngạn An mang hành lí lên. Trần Ngạn An hỏi: "Tần đại ca, hai người không về thôn thật hả?"
Tần Chiêu lắc đầu: "Ta ở đây chuẩn bị để sang năm thi Hương."
"Nào chỉ mỗi thi Hương." Trần Ngạn An có ý riêng nhìn hắn, ra vẻ sầu bi: "Ôi, ta phải nhân lúc bây giờ mà xun xoe làm thân, chờ qua hai năm nữa Tần đại ca thành tân khoa Trạng Nguyên lang rồi, khi ấy trèo cao không nổi nha."
Tần Chiêu cười khẽ: "Nhanh lên thuyền đi."
Tiễn Trần Ngạn An xong, Tần Chiêu ôm hài tử, nắm tay phu lang lên xe ngựa về nội thành.
Mới vừa lên xe cá con đã chờ không được mà quơ quơ tay để Tần Chiêu vén rèm xe lên cho bé.
Hôm nay bé mặc y phục Trần Ngạn An mua cho, cái áo màu đỏ nhạt mềm mại, cổ áo có dùng chỉ vàng thêu hai con cá nhỏ rất sống động, nom khá giống nguyên hình của bé.
Bé con bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết nhìn thấy gì mà vui vẻ cười khanh khách, ê ê a a kêu không ngừng.
—— từ khi quen với việc mình có thể nói thì nhóc con chẳng hề im lặng lấy một khắc.
Cá con dáng vẻ đáng yêu như búp bê, thu hút không biết bao ánh nhìn của người đi đường.
Nếu tính từ lúc trứng cá con nở đến giờ thì mới chỉ hơn ba tháng, nhưng bé rõ ràng lớn nhanh hơn những bé cùng tuổi, cũng hoạt bát hơn nhiều.
Hài tử ba tháng tuổi nhà người ta chỉ mới biết lắc lắc đầu giật giật tay, nhóc con này đã có thể thoải mái vẫy tay, còn có thể lật người, ngồi dậy một lát dưới sự giúp đỡ của phụ thân.
Nhưng mà vẫn không thể linh hoạt như lúc làm cá.
Phải biết là khi nó hình cá thì cực kì lanh lợi, có thể một mình nhảy từ phòng ngủ ra thư phòng. Hiện tại thì ngay cả đi đường cũng chưa thể đi được, chỉ có thể được hai vị phụ thân ôm lấy.
Nhưng mà cá con tựa hồ càng thích làm người hơn.
Mới đầu Cảnh Lê còn thấy mới lạ, nhưng về sau thì bắt đầu ghét bỏ cá con luôn quấn lấy bọn họ, không có thời gian ở riêng. Tần Chiêu liền dỗ dành cá con biến về nguyên hình, buổi tối ngủ trong bể cá.
Nhưng mà nhóc con nhiều lần không nghe lời, cứ nửa đêm là lại nhảy lên trên giường biến về hình người, hai người dỗ thế nào cũng không chịu, chỉ có thể cam chịu.
Cảnh Lê nhéo nhéo cánh tay bụ bẫm của con, lầm bầm: "Tại nó thích ngươi ôm đấy."
"Ta thấy không phải thế."
Tần Chiêu ôm lấy thân thể mềm mại kia, dịu giọng nói: "Nó chỉ muốn cùng dạng với chúng ta thôi."
Bởi vì hai vị phụ thân đều là hình người nên bé mới muốn nhanh chóng biến thành người.
.
Lại qua mấy ngày, mười bốn tháng tám, xe ngựa ra ngoại thành dừng trước cửa nhà.
Cảnh Lê mặc đồ cho cá con đang ngủ mơ màng, có hơi khẩn trương: "Ta và cá con cùng đi thật à?"
"Ta phải đi ba ngày, ngươi chịu được ba ngày không thấy ta không?" Tần Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề, thấy Cảnh Lê còn đầu bù tóc rối thì kéo người tới trước bàn trang điểm, "Vả lại đây chính là sơn trang suối nước nóng đó, ngươi không muốn đi chơi à?"
Cảnh Lê 'ừm' một tiếng: "Muốn thì muốn thật, nhưng mà…"
Nhưng mà lần này là Tri phủ mời, người tham dự cũng đều là văn nhân có danh vọng. Cảnh Lê còn chưa tham dự tiệc như này lần nào… có hơi hồi hộp.
"Đừng lo, có ta ở đây mà." Tần Chiêu búi tóc cho cậu, cài trâm cài gỗ điêu khắc hình con cá vào búi tóc, nói: "Phu lang nhà ta đẹp mắt thế này, có gì mà phải lo lắng chứ."
Nói thì nói thế không sai, nhưng một canh giờ sau, Cảnh Lê ngồi xe ngựa với Tần Chiêu lên núi, nhìn thấy sơn trang xa xa dừng mấy xe ngựa, còn có nha dịch đứng gác trước cửa thì vẫn sợ đến run chân.
Tần Chiêu ôm con chuẩn bị xuống xe thì bị Cảnh Lê giữ lại: "Lỡ ta nói sai…"
"Không đâu." Tần Chiêu nắm ngược lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Nếu sợ thì nắm tay ta thật chặt."
Sơn trang suối nước nóng nằm trong núi sâu, bốn bề đều là núi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng phủ thành.
Trước cổng sơn trang có người đứng đón, Tần Chiêu đưa thiệp mời cho người nọ, đối phương nhận lấy xem xét kĩ xong thì thi lễ với Tần Chiêu: "Thì ra là tiểu tam nguyên lão gia, đợi ngài đã lâu."
Tần Chiêu đáp lễ.
"Bỉ nhân họ Lưu, là quản gia của sơn trang này, ngài có việc cần xin phân phó một câu là được." Lưu quản gia tự mình dẫn Tần Chiêu vào trong, cười nói: "Thật không ngờ Tần tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có vợ con, sợ là có không ít người thương tâm."
Hiện tại danh khí của Tần Chiêu trong thành quá lớn, không chỉ vì tên tuổi tiểu tam nguyên mà còn vì khuôn mặt ấy của hắn.
Trước kia không mấy ai biết mặt Tần Chiêu, nhưng cái hôm nha dịch tới báo tin có không ít người trông thấy mặt hắn. Tài hoa đã đành lại còn lớn lên vô cùng tuấn tú, một truyền mười mười truyền trăm, danh tiếng cứ thế truyền ra ngoài.
Tần Chiêu nắm chặt tay Cảnh Lê, bình tĩnh nói: "Quản gia nói đùa."
Thái độ thể hiện rõ.
Lưu quản gia thức thời ngậm miệng.
Sơn trang dựa lưng vào núi, Lưu quản gia dẫn bọn họ đi trên con đường lát đá, đi xuyên qua rừng trúc thì trước mắt chợt rộng rãi thoáng đãng.
Đây là một viện lạc dựng giữa sườn núi, trong viện có mấy hồ nước nóng lộ thiên, đứng trước viện nhìn ra xa có thể trông thấy sơn cốc sương khói mịt mờ.
"Nơi này yên tĩnh, ngài sẽ ở đây trong ba ngày tới." Lưu quản gia nói, "Tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết đã được chuẩn bị tốt, gần viện lạc đều có hạ nhân, nếu thiếu gì thì ngài hô một tiếng là được."
Tần Chiêu: "Đa tạ."
Lưu quản gia lại nói: "Đêm nay tri phủ đại nhân thiết yến trong sảnh, lát nữa sẽ có người tới gọi, ngài đừng bỏ lỡ canh giờ."
Tần Chiêu gật đầu đáp ứng.
Lưu quản gia rời đi rồi Cảnh Lê mới buông tay Tần Chiêu, ôm con đi vào trong.
Viện này có hai gian phòng, một là phòng ngủ, một là phòng tắm rửa, bên trong cũng có vài hồ nước nóng.
Có cả lộ thiên và trong phòng, an bài vô cùng thỏa đáng.
"Nơi này tốt quá."
Tần Chiêu đi vào phòng ngủ thì thấy một lớn một nhỏ nằm trên giường cùng một tư thế. Cảnh Lê cảm thán: "Tri phủ thật có tiền, mời chúng ta tới chỗ tốt như này, lại còn xếp cho ở trong viện tử tốt không kém."
Tần Chiêu xếp quần áo mang tới vào tủ, nhạt tiếng nói: "Nghe nói tri phủ Giang Lăng thanh chính liêm khiết, đây không giống tác phong của ông ta."
Cảnh Lê nhìn xà ngang trên trần nhà, nói: "Thế thì ai mời chúng ta tới?"
Tần Chiêu không đáp.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau giờ ngọ nắng rất đẹp, mặt trời rực rỡ, mây trôi lững lờ.
Tần Chiêu cười khẽ: "Đến tối là biết."
Cảnh Lê nhanh chóng phát hiện ra niềm vui thú trong sơn trang suối nước nóng.
Chỗ bọn họ ở vô cùng thanh tịnh, con đường dẫn tới đây vắng lặng, hiếm người biết. Mà từ đây đi lên đỉnh núi rất nhanh, phong quang vô hạn, không có người ngoài.
Khỏi nói có bao nhiêu tốt.
Cảnh Lê không vội vã tắm suối nước nóng mà lôi kéo Tần Chiêu đi lên đỉnh núi. Hai người ngồi trên một tảng đá lớn trên đó, cảm nhận gió núi ngày thu mát mẻ, ăn điểm tâm mà Tần Chiêu mang theo, bất tri bất giác liền ngồi hơn nửa ngày.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía xa, cá con đã sớm ngủ thiếp đi trong lòng Tần Chiêu.
Cảnh Lê tựa đầu lên vai Tần Chiêu, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc rồi cười nói: "Người đẹp cảnh đẹp, nhưng vẫn còn thiếu chút đồ."
Tần Chiêu: "Thiếu cái gì?"
"Rượu ngon."
Tần Chiêu: "…"
Hắn vẫn chưa quên dáng vẻ sau khi uống say của Cảnh Lê hồi năm ngoái.
Tần Chiêu thu liễm ý cười, nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Hẹp hòi." Cảnh Lê hừ một tiếng, vỗ vỗ bụi bám vào vạt áo, đứng dậy: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Dẫu sao cũng là yến tiệc do tri phủ đại nhân mời, bọn họ không thể đến muộn được.
Hai người tính về phòng thay y phục khác nhưng vừa đi đến viện tử thì đã thấy một hạ nhân trẻ tuổi đứng chờ trước cửa: "Lão gia nhà ta muốn gặp riêng Tần tiên sinh một lúc ạ."
Tần Chiêu và Cảnh Lê nhìn nhau, hỏi: "Lão gia nhà ngươi?"
"Vâng." Người kia nói: "Lão gia nhà ta đã chờ bên trong rồi, còn xin Tần tiên sinh vào một mình."
Cảnh Lê nhíu mày: "Nhưng không phải tri phủ đại nhân…"
"Tiểu Ngư." Tần Chiêu ngắt lời y, đưa cá con ngủ say trong ngực cho cậu, nói: "Không sao, ta vào nhìn thử xem, ngươi ở đây chờ ta."
Cảnh Lê không hiểu sao thấy không vui, nhưng chỉ có thể gật gật đầu: "Ta biết rồi."
Hạ nhân nghiêng người tránh, Tần Chiêu đi vào trong.
Cửa lớn nhà chính mở rộng, có một người đưa lưng về phía hắn đứng trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại.
Kia không phải tri phủ.
Tần Chiêu nhìn chăm chú gương mặt của đối phương, chậm rãi đi vào nhà rồi đóng cửa lại: "Ta còn đang nghĩ không biết ngươi sẽ tới gặp ta thế nào, không ngờ lại là… một cách lộ liễu thế này."
"Phu lang nhà ta đúng là có hơi dính người, ngươi không tìm được cơ hội ở riêng với ta, này cũng là không còn cách nào khác."
Tần Chiêu nhẹ giọng cười cười: "Đã lâu không gặp, Cố Trường Châu."
"Bịch" một tiếng, người nọ quỳ gối xuống sau lưng Tần Chiêu, giọng có hơi run: "Thuộc hạ… Tham kiến vương gia."