<!– 1 –>
Hạ Diên Điệp luôn cho rằng, có lẽ một người như Du Liệt sẽ không có gì không biết, hơn nữa bất cứ chuyện gì anh cũng có thể dễ dàng xử lý ổn thỏa.
Đêm nay cô mới phát hiện cũng không hẳn là vậy.
Ví dụ như tửu lượng của anh.
Tình Đình là một nhà hàng độc lập, cũng có bãi đậu xe riêng trên mặt đất. Lúc Hạ Diên Điệp theo Du Liệt đi tới cửa nhà hàng, tuy rằng anh đang đang đứng thẳng bên cạnh cô, dáng người cao gầy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đến gần nhìn kỹ cô mới nhận ra, hàng mi của anh đã sắp nhắm chặt lại với nhau. <!– 1 –>
Giống như có thể ngủ quên bất cứ lúc nào. <!– 1 –>
Nhưng mà Từ Khác muốn dìu anh ra ngoài, Du Liệt lại từ chối.
Anh chỉ ngoan cố nắm lấy tay Hạ Diên Điệp, siết chặt trong lòng bàn tay của mình, giống như sợ có ai đó sẽ cướp cô khỏi anh.
Hạ Diên Điệp bị anh làm cho vừa bất lực, lại vừa mềm lòng.
“Cô Hạ, hay là cô giúp tôi dìu anh ấy đến chỗ đậu xe đi? Tôi đi lái xe lại đây.” Đêm nay Từ Khác cũng xem như chưa ngấm rượu, nhìn thấy Hạ Diên Điệp không thoát ra được, vô cùng thức thời nhận nhiệm vụ đi lấy xe.
“Đằng kia.”
Hạ Diên Điệp giơ tay chỉ cho anh ta phương hướng trong bãi đậu xe.
“Vậy chìa khóa xe… Anh?” Từ Khác cẩn thận quay sang Du Liệt.
Du Liệt không hề nhúc nhích, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Từ Khác, Hạ Diên Điệp đành hơi nghiêng người về phía Du Liệt, hạ giọng để không quấy rầy anh: “Du Liệt, chìa khóa xe của anh——”
Giây phút Hạ Diên Điệp vừa gọi tên anh.
Người nào đó vốn dĩ đang buồn ngủ đến mức cụp mắt, bỗng nhiên giống như một con robot được bật nguồn đột ngột.
Từ Khác: “…”
Nếu anh trai phản ứng muộn một chút nữa, anh ta đã không cảm thấy lạnh lẽo thế này.
Không phải đã nói anh em như thể tay chân sao.
Dáng vẻ uống say của Du Liệt rất kỳ lạ —— rõ ràng một giây trước còn đang buồn ngủ, một giây sau hai mắt giống như phát sáng, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Hạ Diên Điệp trong đêm tối.
“Hồ Ly.”
Giọng nói của anh trầm thấp, đè nén sự khàn khàn do rượu gây ra: “Tôi ở đây.”
“…”
Có thể là do màn đêm mơ hồ, hoặc có thể do giọng nói của anh vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, không hiểu sao Hạ Diên Điệp cảm thấy mặt nóng bừng lên.
“Chìa khóa xe có ở chỗ anh không?”
“Ừm.”
Tay trái của Du Liệt vẫn đang nắm chặt tay phải của Hạ Diên Điệp, kéo cô đến bên cạnh anh.
Vừa đáp lại xong, anh liền giơ tay phải lên, nghiêng người qua kéo lấy cánh tay trái của Hạ Diên Diệp phía bên kia ——
Hồ Ly còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến vị trí đối diện với người nọ. Anh vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sát lại gần mình, giống như muốn ôm cô vào lòng.
“!”
Lông mi Hạ Diên Điệp run rẩy: “Du Liệt…!”
Mặc dù ánh đèn ngoài hiên mờ ảo, xung quanh cũng không có ai, nhưng Từ Khác vẫn đang ở bên cạnh. Không biết Du Liệt định làm gì, cô gần như không thể nhịn được đưa tay đẩy anh ra.
Một giây trước khi Hạ Diên Điệp tránh đi, rốt cuộc hơi thở của Du Liệt cũng trầm xuống. Anh vuốt mái tóc dài của cô ra phía sau, dựa đầu vào vai cô, giọng nói vì say mà trở nên khàn khàn.
“Ở trong này.”
——
Anh nắm lấy cổ tay cô, dừng lại ở bên phải quần tây của mình.
Đầu ngón tay Hạ Diên Diệp run lên, chạm vào túi quần tây trang của anh, cảm nhận chiếc chìa khóa xe hơi nhô lên.
Hai má Hồ Ly bỗng nhiên nóng bừng, cô không chút chần chừ rút tay lại, cắn răng nói nhỏ: “Anh tự lấy đi.” <!– 1 –>
Bây giờ cô vô cùng nghi ngờ Du Liệt chỉ đang giả vờ say.
Rõ ràng ánh mắt của anh trong suốt tính táo, sao đến cả chìa khóa xe cũng cần cô lấy giúp?
“Hồ Ly, em giúp tôi đi….” Người đàn ông kề sát bên tai cô, thấp giọng thì thầm. Anh kéo tay cô đặt lên quần mình, giọng điệu giống như đang cầu xin.
“——!”
Hạ Diên Điệp nghe thấy Từ Khác đang đứng cách đó không xa khiếp sợ kêu lên một tiếng “mẹ kiếp” rõ ràng.
Hiển nhiên, ngoại trừ Hạ Diên Điệp ra thì chưa từng có ai được vinh dự nhìn thấy dáng vẻ quấy phá thế này của Du Liệt.
Nhưng mà Hạ Diên Điệp cũng đã không nhìn thấy nhiều năm rồi.
Cho nên lúc này mặt cô vẫn đỏ bừng, cô chỉ muốn trói Du Liệt vào tên lửa do công ty anh nghiên cứu chế tạo rồi phóng ra ngoài vũ trụ cho xong.
Loại tai họa cấp độ này không nên tồn tại trên trái đất nữa.
Đến cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng không biết làm thế nào, cô chỉ có thể nửa hướng dẫn nửa thuyết phục, vừa cầu xin vừa dỗ dành Du Liệt lấy được chiếc chìa khóa xe kia ra.
Cô chỉ nhớ rõ chất liệu của bộ tây trang vừa mỏng vừa mát.
Màn đêm bị hơi thở của anh trêu chọc trở nên nóng bỏng.
Phần quần bên dưới vừa thắng thớm vừa ngay ngắn.
Tất cả linh hồn và lý trí của cô đều bị âm thanh hô hấp của anh cuốn bay, bị nghiền nát dưới những ngón tay thon dài của anh, không để lại dấu vết gì, chỉ muốn chạy trốn.
Vẫn không thể trốn thoát.
Rất lâu sau này, trong một lần say khướt, Từ Khác đã vô tình nhắc đến cảnh tượng mà anh ta may mắn được chứng kiến ——
Giống như đang xem một trò chơi hai người giằng co dây dưa đến mức khiến người khác hít thở không thông, miệng đắng lưỡi khô dưới ánh đèn rực rỡ của quán bar.
Có những người áo mũ chỉnh tề như thần thánh, nhưng lại gợi cảm đến cực điểm.
Điều này cũng khiến Từ Khác phải cảm thán trong lòng, anh trai của anh ta không đi quay một bộ phim hành đ ộng tình cảm tạo phúc cho chúng sinh thật sự là một điều tiếc nuối lớn nhất cửa giới điện ảnh.
—— Đương nhiên, kết cục là bị Du Liệt vô tình đi ngang qua nghe thấy, sau đó bị anh lạnh lùng vứt đến biên giới sung quân.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Từ Khác chứng kiến hiện trường, bàng hoàng đến mức chỉ có thể cầm lấy chìa khóa xe bỏ chạy theo bản năng.
Vì vậy lúc Từ Khác bỏ chạy, dưới mái hiên chỉ còn lại Du Liệt và Hạ Diên Điệp.
Hồ Ly còn chưa kịp tỉnh lại sau cơn mê đã cảm nhận được cổ tay của mình được thả lỏng, sau đó vòng eo lại bị siết chặt, cô gần như bị nhấc lên ôm lấy, chuyển đến bóng tối phía sau hành lang.
Xương cánh bướm của cô áp lên bức tường đá vừa lạnh vừa cứng.
Mà trước mặt cô là nụ hôn rực cháy nóng bỏng, giống như có thể hòa tan toàn bộ sắt đá và băng cứng nhất trên đời.
Hơi thở của Hạ Diên Điệp bị cướp đoạt, không thể tiếp tục hít thở được nữa. Trong lúc nhất thời, cô có cảm giác như Du Liệt thật sự muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ, sau đó nuốt chửng cô, giống như chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy d*c vọng đen tối như vực sâu không đáy của anh.
Tiếng động cơ đang đến gần.
Trước khi ngạt thở, Hạ Diên Điệp đã được Du Liệt kéo lên từ dưới vực sâu trong đáy mắt anh.
Tựa như vớt một mỹ nhân ngư đang ướt sũng từ đáy biển lên. Đúng vào khoảnh khắc này, một lớp mồ hôi mỏng chảy xuống từ thái dương và sau lưng cô, những ngón tay đang siết chặt áo sơ mi của Du Liệt khẽ run lên vì sợ hãi.
“Lên xe đi.” Du Liệt cúi sát vào tai cô: “Chúng ta về nhà.”
“…”
Chỉ cần Hạ Diên Điệp còn chút sức lực, cô sẽ bỏ trốn.
Nhưng đáng tiếc là cô không có.
Vì vậy, Hồ Ly không còn sức lực để giãy dụa nữa, cô lại bị mang về tổ của Du Liệt chỉ sau một ngày.
Vào đến cửa, vừa định cúi người cởi đôi sandal của mình ra, Hạ Diên Điệp đã bị Du Liệt bế bổng đặt lên chiếc tủ ở lối vào.
Chiếc tủ cao hơn vòng eo thon gầy của Du Liệt, Hạ Diên Điệp ngồi trên đó, may mắn được trải nghiệm cảm giác từ trên nhìn xuống Du Liệt mà đã lâu không được trải qua. Anh giơ tay lên ghì chặt gáy cô, nhẹ nhàng ấn giữ ót cô bắt cô phải cúi đầu xuống, cùng anh bắt đầu một nụ hôn dài.
Vừa hôn cô, Du Liệt vừa móc ngón tay vào chiếc quần dài màu đen của cô. Anh lại cởi giày của cô ra, sau đó bế cô đi về phía tấm bình phong phía sau lối vào.
Hạ Diên Điệp bỗng nhiên thức tỉnh, cô sợ đến mức vội vàng vòng tay ôm cổ anh, ôm chặt lấy bờ vai và tấm lưng săn chắc của anh —— trực giác nói cho cô biết, đêm nay Du Liệt có chút điên cuồng.
“Anh giả vờ say, còn gạt tôi.” Nghĩ đến đây, Hồ Ly đã muốn nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì nghĩ anh say rượu mà thả lỏng cảnh giác, chắc chắn đêm nay cô sẽ không bị bắt cóc lên tàu cướp biển.
…Ít nhất sẽ không khinh địch như vậy!
“Say thật.” Du Liệt không đợi Hạ Diên Điệp phản bác, khàn giọng cười: “Chỉ vừa tỉnh táo thôi.”
Hạ Diên Điệp tức giận đến mức muốn cắn vào sườn cổ anh, nhưng cô cũng sợ ngày mai thứ Hai đi làm, anh mang theo dấu răng nhất định sẽ bị nhân viên của Công nghệ kỹ thuật Helena phát hiện.
Vì vậy, Hồ Ly chỉ có thể cắn chặt răng nanh của mình, nhẫn nhịn: “Đã tỉnh táo sao có thể nói là say?”
“Thần kinh hưng phấn, giác quan đờ đẫn, nhiệt độ cơ thể tăng cao….”
Giọng nói của Du Liệt vừa trầm vừa khàn, cũng rất chậm rãi, anh giống như đang phân tích từng phản ứng của cơ thể mình, giọng điệu càng giống một nhà nghiên cứu nghiêm túc đang báo cáo học thuật.
Ôm người vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, anh đưa ra kết luận: “Quả thật là trạng thái của say rượu.”
Hạ Diên Điệp chậm rãi nâng khóe mắt. <!– 1 –>
Cô tận mắt chứng kiến Du Liệt ôm cô, dùng khuỷu tay đóng cửa phòng tắm sau lưng họ lại.
Rốt cuộc Hồ Ly cũng hoảng sợ.
“À thì, sếp Du, anh thả tôi xuống trước, tôi ——”
Một tiếng cười trầm khàn vang lên ngắt lời cô.
Du Liệt thật sự đặt cô xuống, nhưng anh lại trực tiếp đặt cô lên mép bồn rửa lạnh băng.
Cách một lớp quần dài, Hạ Diên Điệp vẫn bị cảm giác lạnh lẽo làm hoảng sợ, cô mở to đôi mắt hạnh ướt đẫm của mình, ngước lên nhìn anh. Du Liệt buông tay ra, chống tay lên bồn rửa bằng sứ trắng cô đang ngồi, hơi nghiêng người đến gần.
Hạ Diên Điệp run rẩy.
——
Bồn rửa trong phòng tắm của Du Liệt là loại bồn được thiết kế có cạnh rộng, cạnh không quá nhọn, có hơi hẹp, nhưng chắc chắn đủ rộng để một người ngồi lên.
Hơn nữa lúc này thắt lưng của Du Liệt đang chen vào giữa hai ch@n cô, khiến trọng tâm của cô không ổn định, có cảm giác như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bồn rửa cao hơn cả mặt bàn đá cẩm thạch, bàn tay đỡ lấy cô của Du Liệt vừa rút ra, Hạ Diên Điệp không còn chỗ nào để xoay người nữa, đành phải hoảng sợ ôm lấy cánh tay anh.
Bên dưới lớp áo sơ mi mỏng là làn da căng chặt đầy mạnh mẽ.
Lúc đầu ngón tay cô vô tình chạm vào, cơ bắp của người đàn ông giống như hơi căng lên.
Hạ Diên Điệp cắng chặt răng, tức giận ngước mắt lên: “Anh cố ý.”
Du Liệt đứng rất gần cô, khẽ cười: “Hình phạt nhỏ thôi.”
“?”
Dưới ánh mắt mờ mịt như đang lên án của Hồ Ly, Du Liệt chậm rãi tiến đến gần, đôi mắt trong veo như muốn hút cô vào trong đó: “Thích mấy cậu em trai mười tám mười chín tuổi à?”
“——?”
Tuy rằng biết Du Liệt đang nói tới Lê Hân, nhưng Hạ Diên Điệp càng thêm khó hiểu.
Rõ ràng hôm nay giữa cô và Lê Hân không có xảy ra chuyện gì để anh hiểu lầm cả.
“Đến gặp tôi thì không thèm quan tâm.” Du Liệt giơ bàn tay không bị Hạ Diên Điệp nắm lên, ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đã sớm một anh li3m hết son của cô: “Ra ngoài cùng cậu ta còn phải trang điểm, thay quần áo?”
Hạ Diên Điệp: “…”
“?”
Rốt cuộc cô cũng muộn màng nhớ lại cảm giác kỳ lạ sau khi người nọ hôn cô rồi lau đi son trên môi cô trên ghế sô pha ở nhà bà nội Tang.
Mặc dù không rõ tình trạng giữa ta và địch, còn đang trong tình thế nguy cấp thế này, nhưng Hạ Diên Điệp vẫn không nhịn được muốn cười.
Sau đó nhớ đến chuyện đêm nay Du Liệt giả vờ say để bắt cóc cô, Hồ Ly lại nổi lên ý đồ xấu.
Cô cố ý dùng giọng điệu kính cẩn chuyên nghiệp, dịu dàng thì thầm: “Ngày mai đến công ty của sếp điểm danh, tôi nhất định sẽ trang điểm kỹ lương, như vậy sếp vừa lòng rồi chứ? Sếp Du?”
“Sếp, Du?”
Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt: “Vậy, anh Du?”
“——”
Đôi mắt Du Liệt đột nhiên nheo lại, bàn tay phải đang lướt qua khóe môi của cô lùi về sau, đỡ lấy phần gáy mảnh khảnh của cô, sau đó lại dùng ngón áp út móc nhẹ chiếc cúc áo sau gáy cô.
Chiều nay trước khi Hạ Diên Điệp đến nhà bà nội Tang đã thay sang áo sơ mi voan và quần tây đen, áo được thiết kế một nút mở duy nhất ở phía sau, còn có khóa kéo ẩn dọc theo sống lưng.
Lúc này, ngón tay Du Liệt vừa chạm vào nút thắt, sóng lưng của Hạ Diên Điệp không khỏi căng cứng, trong đôi mắt Hồ Ly tràn ngập cảnh giác lộ ra suy nghĩ muốn chạy trốn.
“Tôi còn tưởng em không sợ.” Du Liệt vuốt v e cúc áo đầy uy hiếp: “Vừa nãy không phải còn to gan khiêu khích tôi sao?”
Vừa mới nhắc đến.
Sự do dự trong mắt Hạ Diên Điệp dần dần biến mất.
Thậm chí Hồ Ly còn nở nụ cười rạng rỡ: “Bởi vì lúc đi vào anh đã nói anh say. Ừm, ít nhất là cơ thể say.”
“Cho nên thế nào?” Ánh mắt Du Liệt hơi tối đi, yết hầu lăn lộn, giọng nói càng lúc càng trầm khàn.
“Tôi vừa được phổ cập kiến khoa học mà người trưởng thành nên có.” Hạ Diên Điệp dường như quên mất nhìn đang ngồi ở mép bồn rửa, vừa định nghiêng người về trước thì suýt ngã, cô vội vàng bám vào cánh tay của Du Liệt.
Sau đó, cô ngước ánh mắt lộ ra ý muốn phục thù lên: “Cho nên tôi biết, ngoại trừ những phản ứng khi say mà anh nhắc đến ra, còn có một nơi sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.”
“…” <!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>