<!– 1 –>
Chương 60 -1: Hội phiên dịch – Không ra biển đóng phim thì thật đáng tiếc.
Con bướm xanh nằm dưới những ngón tay đang run rẩy của cô, dang rộng đôi cánh, sẵn sàng bay cao.
Hạ Diên Điệp rơi nước mắt, muốn hôn lên nó.
Nhưng hơi thở của cô còn chưa chạm đến đôi cánh thì bỗng nhiên đã bị Du Liệt bế lên. Hạ Diên Điệp im lặng cắn môi, nhanh tay ôm lấy bướm xanh đang run rẩy, Du Liệt bế cô đi thẳng ra ngoài. <!– 1 –>
Đó là lần duy nhất Du Liệt không mềm lòng trước nước mắt của cô. <!– 1 –>
Ánh sáng lập lòe khiến chú bướm đến gần rồi lại bị đẩy ra xa.
Đôi cánh bướm tựa như được buộc bằng một sợi chỉ vô hình, sợi chỉ kia lúc lỏng lúc chặt, cũng kéo trái tim Hạ Diên Điệp lúc gần lúc xa, hành hạ cô, khiến nó tan vỡ rồi lại hàn gắn.
Hạ Diên Điệp giống như đang ở trong thủy triều cuồn cuộn trên bãi biển trước bình minh.
Cô nghe thấy giọng nói của Du Liệt chìm trong tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá, một giây trước còn gần trong gang tấc, nhưng ngay sau đó lại như đang xa ở tận phía chân trời.
“Hạ Diên Điệp, anh vừa hận em, lại vừa sợ em.”
“Anh hận em vì em đã từng coi thường tình yêu của anh dành cho em, em cho rằng nó chẳng là gì so với cuộc sống êm đềm của anh, cho nên cũng ra đi mà không thèm ngoảnh đầu lại. Nhưng việc quyết định thế nào là do anh định đoạt…. Mà em biết rõ anh sẽ đưa ra quyết định như thế nào.”
Hạ Diên Điệp muốn mở miệng, nhưng Du Liệt lại không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Cô nghe được tiếng nức nở của mình chìm trong thủy triều dâng trào, vỡ ra thành thứ thanh âm ngắn ngủi như bọt nước.
Mà giọng nói của Du Liệt cũng trầm xuống, giống như muốn dùng con bướm xanh kia cưỡng ép tiến vào hô hấp của cô: “Nhưng anh nghĩ thông suốt rồi, không sao cả, nếu như em đã không tin, vậy từ nay về sau anh sẽ lặp lại lần này đến lần khác cho em nghe ——”
“Em đã từng hỏi, nếu không gặp được em, cuộc sống của anh sẽ trông như thế nào.”
“Anh nói cho em biết, chính là địa ngục. Trong bảy năm qua anh chưa từng rời khỏi đó dù chỉ một ngày.”
“Cho dù sau khi gặp được em, cuộc đời anh có rẽ sang hướng nào đi chăng nữa, thì đó cũng là con đường duy nhất anh muốn đi.”
“Năm mười bảy tuổi là anh lựa chọn em.”
“Thứ anh đã chọn, cuộc đời này chưa từng hối hận.”
“…”
Từng câu từng chữ Du Liệt nói ra giống như đóng đinh vào chỗ sâu nhất trong trái tim và xương tủy của cô.
Trong nước mắt không kìm được của Hạ Diên Điệp, anh cúi đầu hôn cô thật sâu: “Anh yêu em——”
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng ôm được con bướm kia vào lòng.
Du Liệt cũng vậy.
Cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói run rẩy của cô gái cùng với tiếng khóc nức nở: “Em cũng yêu anh, Du Liệt.”
“…”
Hình chiếu hành tinh trước bức tường lại tiếp tục xoay chuyển, vô số ngôi sao với các sắc thái khác nhau biến nơi này thành thiên hà vũ trụ rộng lớn vô biên, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
–
Thứ Năm.
Hạ Diên Điệp mơ màng ngủ say, mãi đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Rèm cản sáng trong phòng ngủ đã được đóng lại, sau khi mắt thích ứng được với ánh sáng, cũng chỉ có thể mơ hồ nhận ra bóng dáng của một số đồ vật trong phòng.
Hạ Diên Điệp vô thức chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh gối. <!– 1 –>
Lúc đại não truyền đến nhận thức “có lẽ điện thoại đang tắt máy nằm trong túi xách”, tay Hạ Diên Điệp cũng chạm được vào chiếc ốp điện thoại lạnh như băng của mình.
Hạ Diên Điệp giật mình.
Nhưng cũng không khó đoán.
Dù sao cũng đang ở nhà Du Liệt, loại trừ khả năng điện thoại tự động chạy tới rồi ngoan ngoãn rơi xuống gối của cô, thì cũng chỉ có thể là Du Liệt biết thói quen của cô nên đã mang nó vào đây.
Hạ Diên Điệp đã hình thành thói quen này ở trường đại học.
Mà dường như Du Liệt chỉ cần dùng vài buổi sáng đã có thể phát hiện ra ——
Khi nhắc đến những vấn đề có liên quan đến cô, vị thiếu gia nào đó luôn cẩn thận tỉ mỉ đến mức đáng sợ.
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lúc, khởi động lại điện thoại.
Cô không có thói quen nằm xem điện thoại di động, vô thức vén chăn lên muốn ngồi dậy, nhưng mà vừa cử động, cô lại giống như quay về lúc cùng tham gia một hoạt động nào đó phải hộ tống khách hàng leo núi, ngọn núi đó phải leo suốt hơn mười tiếng đồng hồ, buổi sáng ngày hôm sau thức dậy chợt cảm thấy tay chân của mình đau nhức giống như bị bánh xe cán qua ba trăm lần.
Hoặc như bị huấn luyện quân sự suốt đêm, liên tục phải bấm đồng hồ bấm giờ thực hiện năm bài kiểm tra thể lực cá nhân chạy cự ly tám trăm mét.
Trong bóng tối, Hồ Ly từ từ cúi đầu nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
Không biết bản thân đã thay váy ngủ từ lúc nào.
Có lẽ lúc Du Liệt đưa cô đi tắm rồi mặc váy ngủ vào cho cô thì cô đã hoàn toàn bất tỉnh.
…Mất mặt thật đó, Hồ Ly.
Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang suy nghĩ, cô đột nhiên sợ hãi, vội vàng dùng tay phải chạm vào cổ tay trái của mình trong bóng tối.
Cảm nhận được chiếc đồng hồ trên cổ tay vẫn không nhúc nhích, Hạ Diên Điệp mới thả lỏng bờ vai căng thẳng của mình, gần như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô mới cầm điện thoại lên.
Hoạt ảnh khởi động đã kết thúc, các tin nhắn ùn ùn kéo vào.
Trong đó tin nhắn được tích lũy nhiều nhất vẫn là đến từ sếp cũ của cô – Đinh Vấn. Một đống tràng giang đại hải, tuy rằng Hạ Diên Điệp chưa đọc nhưng cũng đã cảm thấy tim mình còn mệt mỏi hơn cả mắt, cô thản nhiên lướt qua, cho đến tin nhắn mới nhất.
Đinh Vấn hẹn cô tuần này ra ngoài uống cà phê một lần.
—— Rõ ràng là vẫn muốn giành lại công nhân kiểu mẫu.
Nhưng Hạ Diên Điệp đã không còn muốn quay trở lại Đông Thạch nữa, vì vậy cô chỉ gửi lại tin nhắn: [Tổng giám đốc Đinh, cà phê thì không cần thiết, buổi chiều hôm nay tôi sẽ đến công ty đưa đơn xin nghỉ việc, mong anh hãy ký tên. Nếu còn có chuyện gì cần nói, chúng ta cứ nói chuyện ở công ty đi.]
Đối phương không trả lời.
Hạ Diên Điệp cũng không để ý, thoát ra khỏi khung tin nhắn, sau đó bắt đầu trả lời từng tin nhắn quan tâm và dò hỏi còn lại, dựa theo giao tình mà quyết định tin nhắn dài hay ngắn.
Mãi cho đến khi Hạ Diên Điệp trả lời một tin nhắn mới từ một ảnh đại diện xa lạ, nickname cũng xa lạ.
Bấm vào, thậm chí đối phương chỉ vừa mới kết bạn với cô vào sáng hôm nay.
—— Thời điểm cô vẫn còn đang trong mơ.
Hiển nhiên chỉ có thể là Du Liệt.
Tin nhắn vô cùng đơn giản, chỉ có một tin.
[Y]: Không quấy rầy giấc ngủ của em, tỉnh dậy thì trả lời tin nhắn của anh.
Hạ Diên Điệp: “?”
Có vẻ như là, bởi vì bản thân rảnh rỗi nên cô đã ngủ thẳng đến tận giữa trưa.
Mặc dù Hồ Ly có chút buồn bực trong lòng, nhưng vẫn không thể nhịn được, bàn tay giống như có suy nghĩ của chính mình bấm vào ảnh đại diện của anh.
Nick name chưa được thay đổi, nick name ban đầu chỉ có [Y].
Bính âm của Du Liệt bắt đầu bằng “yóu” mà?
Vậy thì tại sao không phải là YL?
Bỏ qua câu hỏi không thể trả lời này, Hạ Diên Điệp bấm vào rồi phóng to ảnh đại diện của anh lên.
Vừa nãy bấm vào chỉ nhìn lướt qua, không nhìn quá kỹ, lúc này Hạ Diên Điệp mới phát hiện ảnh đại diện của Du Liệt chính là nhãn hiệu đã đăng ký của Công nghệ kỹ thuật Helena.
Hạ Diên Điệp kinh ngạc chớp mắt.
Sử dụng logo công ty của mình làm ảnh đại diện?
Cậu chủ Du thực sự là ——
Người khác sẽ không thể ngờ được, phong cách của nhà sáng lập lại tương đối bảo thủ như vậy.
Tuy nhiên, trước đây Hạ Diên Điệp cũng không hiểu được thiết kế logo của Công nghệ kỹ thuật Helena, nó vô cùng trừu tượng, nhưng nghe đâu năm đó logo này là mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong nước với giá trị bảy con số để thiết kế ra.
Giờ phút này nhìn lại….
Hạ Diên Điệp phóng to logo.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hay là do con bướm trên ngực Du Liệt đêm qua đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong cô giống như đóng dấu.
Mà càng nhìn hình dáng này, cô lại càng cảm thấy nó giống một con bướm.
“Ong ong.”
“!”
Điện thoại di động đột nhiên rung lên khiến Hạ Diên Điệp đang trầm ngâm giật mình.
Không màn đến tìm hiểu nữa, cô thoát khỏi giao diện thông tin của Du Liệt, kéo lên trên cùng, nhìn thấy tin nhắn mới nhất——
Đầu sỏ gây nên chính là Kiều Xuân Thụ vừa được cô trả lời các đây không lâu.
[Kiều]: Trâu bò.
[Hạ Diên Điệp]: …Tớ làm gì rồi sao?
[Kiều]: Không phải nói cậu, là đang nói đại thiếu gia nhà cậu.
Hạ Diên Điệp ngơ ngác trả lời lại bằng một biểu tượng cảm xúc đầy dấu chấm hỏi.
Bên kia im lặng vài giây, hiển thị “đối phương đang nhập”.
Sau nhiều lần bắt đầu rồi dừng lại, dừng lại rồi bắt đầu, Hạ Diên Điệp sắp mất kiên nhẫn gửi thêm một tin nhắn nữa thì cuối cùng đối phương cũng trả lời lại, còn là ba tin nhắn liên tiếp.
[Kiều]: Luật sư bọn tớ có thói quen không để lại bằng chứng phạm tội trên mặt chữ, cậu buộc phải ép tớ nói ra sao?
[Kiều]: Cậu có muốn ngẩng đầu kiểm tra xem bây giờ là mấy giờ chiều rồi không? Ngẫm lại xem đêm hôm qua hai cậu trở về lúc mấy giờ? Rồi tính toán khoảng thời gian ở giữa này xem —— như vậy! còn! không! trâu! bò! sao!!
[Kiều]: Cái này không ra biển quay phim thì thật đáng tiếc!!!
Bừng tỉnh trong một giây.
Hạ Diên Điệp: “…”
Trong lúc Hạ Diên Điệp đang cân nhắc xem có nên block Kiều Xuân Thụ để diệt khẩu hay không, thì bên ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Diên Điệp giật mình, ngước mắt lên, vô thức nói: “Vào đi.”
Không phát ra âm thanh.
Thậm chí cô còn không biết giọng nói của mình là đức hạnh quái quỷ gì.
Hồ Ly lại có ý định dìm chết bản thân trong ổ chăn một lần nữa.
Đáng tiếc là đã quá muộn.
Du Liệt đáp lại rồi mở cửa ra, tiện tay mở đèn và rèm cửa trong phòng ngủ, mang biểu cảm lười biếng dừng ở bên cạnh cửa: “Không nhận được tin nhắn của anh à?”
Hạ Diên Điệp mím chặt môi không chịu lên tiếng, vô tội lắc đầu tỏ vẻ không nhận được.
Du Liệt nhướng mày: “Vậy trên tay em đang cầm cái gì?”
Hạ Diên Điệp cúi đầu.
Là điện thoại di động.
Còn là điện thoại đang tồn tại vô số “chứng cứ phạm tội” mà Kiều Xuân Thụ vừa gửi đến.
Thế là một giây sau Hồ Ly lập tức đặt điện thoại sang bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục lắc đầu.
Du Liệt cúi đầu mỉm cười, sau đó sải đôi chân dài đi vào trong phòng: “Ngủ một giấc tỉnh lại, Tiểu Hồ Điệp của chúng ta trở thành người câm rồi sao?”
“——”
Hạ Diên Điệp hoài nghi bản thân đã bị anh làm cho hình thành phản xạ có điều kiện. <!– 1 –>
Vừa nhìn thấy Du Liệt, cô gần như kéo chăn vùi sâu bản thân ngay lập tức.
Đôi chân dài của Du Liệt dừng lại, trên gương mặt tuấn tú kia rõ ràng lộ ra vẻ hoang mang.
Nhưng nhìn Hồ Ly đang rúc vào trong chăn kia, vài giây sau, anh chợt phản ứng lại. Du Liệt nghiêng mắt, trong giọng nói êm tai tràn ngập ý cười.
“Tiền đồ đâu rồi, Hồ Ly?”
“…”
“Có phải em đã quên rồi không? Tối hôm qua là ai chủ động trước?”
“…….”
“Là ai vừa bước vào cửa chưa được bao lâu đã đẩy anh xuống sô pha?”
“…………”
“Là ai đã ngồi trên người anh, nói muốn cùng anh làm —— “
“…Du Liệt!!”
Hồ Ly đỏ bừng cuối cùng cũng không thể nhịn đươc nữa, nhấc chăn lên lao vào anh.
Sau đó, còn chưa kịp ra quân, hai chân đã mềm nhũn, “ầm” một tiếng khụy xuống giường hành lễ quỳ với Du Liệt.
Hai người đồng thời giật mình.
Một giây sau.
Du Liệt quay mặt đi: “Phì.”
Ý cười dường như khiến đôi mắt đào hoa của anh nở ra đóa hoa đào quyến rũ trên đuôi mắt.
Đáng tiếc lúc này Hạ Diên Điệp không có lòng dạ nào để ngắm hoa.
Cô, muốn, chết.
Cũng may là trước khi Hồ Ly dùng ga trải giường làm bản thân ngạt chết, rốt cuộc Du Liệt vẫn không đành lòng, anh cố nén ý cười khó kiềm chế vào sâu trong khóe mắt, co đôi chân dài lại, quỳ xuống mép giường lớn, sau đó nâng cổ tay thon dài của mình bế Hồ Ly đang có ý định rúc vào trong giường lên, ôm vào trong lòng.
Mái tóc dài mềm mại của cô được anh vén ra sau tai, để lộ ra đôi gò má đỏ bừng.
“Giọng của em làm sao vậy?” Trong đôi mắt tối đen như mực của Du Liệt tràn ngập ý cười mờ ám, “Tối hôm qua anh làm em ác như vậy?”
“——”
Chóp tai đỏ như máu của Hồ Ly giật giật.
Cô ngước đôi mắt ướt át cáu giận lên, trong ánh mắt lộ ra vài phần hung hăng. Nếu cô thực sự mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp thay vì mặc váy ngủ bị anh ôm trong lòng thì chắc hẳn sẽ rất có lực uy hiếp.
Đáng tiếc hiện tại chỉ có sự quyến rũ mê hoặc người khác không thể che giấu.
Du Liệt vẫn không nhịn được cười, anh nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Đừng dụ dỗ anh.”
“??”
Kẻ ác còn tố Hồ Ly trước.
Hồ Ly tức giận đến mức muốn cắn chết anh.
Du Liệt bật cười, cuối cùng cũng thôi không trêu chọc cô nữa: “Đưa em đi ăn bữa sáng muộn.”
Nói xong, không đợi Hạ Diên Điệp lên tiếng, anh đã tùy ý cúi người xuống, dễ dàng bế lấy Hồ Ly đang ngồi trong lòng lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang muốn vùng vẫy, khuỷu tay của cô lại chạm vào ngực anh.
Cô hơi giật mình, rũ mắt nhìn qua, giống như vẫn còn nhớ rõ bên dưới lớp áo sơ mi trắng đang che giống một con bướm màu xanh lam trong suốt như pha lê thế nào. Đôi mắt hơi nheo lại, cô không nhịn được nâng tay lên, nhẹ nhàng lướt qua như đang miêu tả.
Du Liệt vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đôi chân dài miên man bỗng dừng lại giây lát.
Người đàn ông bất đắc dĩ rũ đôi mắt hẹp dài xuống.
“Em thật sự không sợ “chết” sao, Hồ Ly?”
“!”
Đột nhiên nhớ đến ký ức tối hôm qua Du Liệt hôn cô ở đây, dốc toàn lực hành hạ cô đáng sợ như thế nào, Hạ Diên Điệp lập tức thu đầu ngón tay lại, vẻ mặt căng thẳng quay đi, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Du Liệt thấp giọng cười rồi bế cô đi thẳng vào phòng ăn. <!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>