Đọc truyện Full

Chương 54: C54: Chương 54

Editor: trucxinh0505

Ngày ấy Hạ kính thành thân, Lê Uyển ở Hạ phủ không có thấy Hạ Thanh Thanh, nàng cau mày, Hạ Thanh Thanh thật hồi kinh cùng Tĩnh Khang Vương sao? Tần Mục Ẩn biết Hạ Thanh Thanh cùng Tĩnh Khang Vương đi cùng một chỗ đi? Lão phu nhân cùng những vị phu nhân nói chuyện, Lê Uyển đi dạo ở trong sân, sân Hạ phủ giống Lê phủ không lớn lắm, bất quá nơi nơi tràn ngập không khí vui vẻ, nha hoàn bà tử cũng nhiều chút.

Triệu thị sĩ diện, trong phủ đều tạo hình tỉ mỉ tinh xảo không lộ ra dấu vết, từ màu sắc gạch lát đường đều có hình thái sâu cạn đan xen đầy hứng thú, đi đến một chỗ hành lang gấp khúc, nơi chỗ ngoặt có hai nữ tử trẻ tuổi đứng, dáng người yểu điệu, dung mạo thanh tú, không nhìn thấy Lê Uyển, một vị suất sắc trong đó tính tình đang không tốt.

Ngón tay Kiều Phỉ Phỉ chỉ trán Kiều Song Song, châm chọc khinh thường, “Nếu không phải nhị thẩm vì ngươi đào rỗng tâm tư, ta mới không muốn mang ngươi ra tới, nếu ngươi có cốt khí cũng đừng đi, miễn bị nói mang theo đứa con chồng trước!”

Kiều Phỉ Phỉ nói lòng đầy căm phẫn, Lê Uyển ra vẻ ho khan hai tiếng đánh gãy nàng, Kiều Phỉ Phỉ mặc một thân quần áo màu hồng đào, dáng người yểu điệu, lông mi dày, nếu không phải tay nàng chỉ trên trán Kiều Song Song, nàng sẽ cho rằng Kiều Phỉ Phỉ có thể so sánh với trầm ngư lạc nhạn.

Mà nơi này, nha hoàn bà tử rất ít nhìn thấy, Kiều Phỉ Phỉ thật đúng biết lựa chọn, nàng chậm rãi đi lên trước, bên miệng ngậm cười khinh miệt, “Kiều đại tiểu thư đang răn dạy người sao?”

Nghe được thanh âm, Kiều Phỉ Phỉ đột nhiên buông ngón tay, dữ tợn trên mặt đã thay cười ôn hòa, thấy là Lê Uyển, khóe miệng trừu trừu, lộ ra mặt đầy kiên nhẫn đối với người chen tới. harry potter fanfic

Kiều Song Song ghé mắt, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, ngọt ngào kêu một tiếng, “Lê tỷ tỷ cũng ở!”

Khả năng bị Kiều Phỉ Phỉ răn dạy một hồi bị phát hiện, sắc ửng đỏ kéo kéo khăn trong tay.

Lê Uyển hơi hơi gật đầu, tiến lên, khóe miệng cười càng khinh miệt, Tĩnh Khang Vương sẽ cưới Kiều Phỉ Phỉ, so với Kiều Phỉ Phỉ, tính tình Hạ Thanh Thanh khá hơn nhiều, khó trách Tĩnh Khang Vương chướng mắt nàng, chỉ là phía sau nàng chính là Vĩnh Bình Hầu phủ!

Kiều Phỉ Phỉ một lần nữa nhìn chằm chằm Kiều Song Song, “Nhị thẩm làm ta mang theo ngươi, nếu vậy ta liền đi trước, ngươi đi cùng Lê tỷ tỷ ngươi đi…”

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, tư thái ưu nhã rời đi.

Người đi rồi, Lê Uyển kéo tay Kiều Song Song, “Sao ngươi đi đơn độc cùng nàng vậy?”

Kiều Song Song khổ mà không nói nên lời, đại đường tỷ mấy phen nói cùng mẫu thân mang nàng ra ngoài kết giao bằng hữu mẫu thân mới đồng ý, chính là, càng đi nàng cảm thấy càng an tĩnh, liền nói ra nghi hoặc trong lòng, sau đó, đại đường tỷ liền mắng nàng tâm tư phức tạp không biết người tốt, thời điểm đang mắng thì Lê Uyển tới rồi.

Kiều Song Song ngượng ngùng nói Kiều Phỉ Phỉ vô cớ gây rối, dời đề tài, hỏi, “Lê tỷ tỷ, sao người ở chỗ này?”

Lê Uyển không miễn cưỡng nàng, tính tình Kiều Phỉ Phỉ thế nào nàng rõ ràng, bất quá bên ngoài chính là dựa ngụy trang đạt được thanh danh thôi.

“Tùy tiện đi một chút liền đi đến nơi này, mẫu thân ngươi đâu?”

Kiều Nhị phu nhân vào sân gặp được người Chu gia, hai người đang ở thính đường, Lê Uyển nghĩ lão phu nhân cũng ở thính đường, “Chúng ta đi dạo nơi nơi, đợi lát nữa đi tìm mẫu thân ngươi đi!”

Kiều Song Song gật đầu đồng ý. Cuối tháng mười một, khó được Hạ phủ còn xanh ngắt dạt dào, không hiện nửa phần tịch liêu.

Hai người dọc theo đường đi không mục tiêu vừa trò chuyện, hoa viên phía trước nghe được thanh âm nữ tử cười nói, hai người theo nơi thanh âm phát ra nhìn lại, Kiều Phỉ Phỉ cùng các vị tiểu thư ngồi ở trên ghế, khóe miệng giơ lên, lễ phép khéo léo, nói chuyện cũng là dịu dàng, hoàn toàn không có khí thế hùng hổ doạ người vừa rồi, mà có vài phần hiền thục, ổn trọng.

Lê Uyển ghé mắt, liếc đến đáy mắt Kiều Song Song hiện lên cô đơn, khi chớp mắt lại, đã biến mất không thấy.

Nhà mẹ đẻ Chu Thấm thân phận không thấp, chính là, so với chất nữ Kiều lão phu nhân Vĩnh Bình hầu thế tử phu nhân, Chu Thấm thân là nhị phòng ở hầu phủ một chút cũng không quá vui vẻ, các Đại Hộ Nhân gia đích nữ thích đi lại cùng đích nữ, tư thái đích trưởng nữ nơi chốn càng là cao cao tai thượng, tỷ như Tần Hạt Phượng.

Từ nhỏ đến lớn, Kiều Song Song cùng Kiều Phỉ Phỉ đứng chung một chỗ, không phải đích trưởng nữ cùng đích nữ, mà là cảm giác đích trưởng nữ cùng thứ nữ, Kiều Phỉ Phỉ chúng tinh củng nguyệt, Kiều Song Song cái gì đều không có, cho nên, Kiều Phỉ Phỉ nói cùng Chu Thấm mang Kiều Song Song ra kết giao hai bằng hữu Chu Thấm mới có thể đồng ý đi.

Lê Uyển không tỏ ý kiến hành vi Kiều Phỉ Phỉ, Tần Hạt Phượng thân là đích trưởng nữ cư cao kiêu ngạo, chính là cũng không khinh thường người, rất nhiều chuyện khinh thường làm.

“Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia đi!” Những người đó đều cùng tuổi với Kiều Phỉ Phỉ, nàng đi qua, phỏng chừng còn sẽ bị cho rằng ỷ thế hiếp người.

Bên cạnh có một cục đá cuội tạo thành núi nhỏ, Lê Uyển bên trái, Kiều Song Song bên phải.

“Lê tỷ tỷ, tháng sau trong phủ có hỉ sự, đến lúc đó khẳng định sẽ mời ngài cùng hầu gia, ngài nhất định phải tới nha…” Kiều Song Song chớp chớp đối mắt sáng trong, Lê Uyển theo bản năng hỏi, “Chuyện gì?”

Chẳng lẽ là Kiều Phỉ Phỉ cùng Tĩnh Khang Vương làm mai, rõ ràng không phải, Lê Uyển suy nghĩ một phen, nghe được Kiều Song Song nửa tựa phiền muộn nói, “Tháng sau đại bá phụ liền sẽ tiếp nhận tước vị, mở tiệc đãi khách!”

Trên thực tế, thế tử phu nhân đã ở chuẩn bị thiệp mời, trong phủ cũng bắt đầu đang bố trí.

Lê Uyển kinh ngạc, lão hầu gia liền lui xuống sớm như vậy sao? Lê Uyển hơi gật đầu, nhớ tới một sự kiện, “Việc hôn nhân đại đường tỷ ngươi chưa nói đi?”

Chờ đến Kiều ngộ tiếp quản Vĩnh Bình Hầu phủ, ngạch cửa Kiều Phỉ Phỉ càng cao.

Kiều Song Song lắc đầu, lúc này, đối diện con hai người đi tới, Kiều Song Song ngậm miệng, chưa nói.

Lê Uyển nhìn lại, không khỏi cười, đúng là vừa rồi nàng còn nghĩ đến Tần Hạt Phượng.

Lê Uyển lôi kéo tay Kiều Song Song đi lên trước, cười nói, “Đại đường tỷ cũng tới?”

Lúc này tinh thần Tần Hạt Phượng so với lần trước tốt hơn rất nhiều, mặc váy áo màu vàng cam, ẩn ẩn cười nhạt, thần sắc giữa mày nhẹ nhàng.

Tần Hạt Phượng nhận ra Kiều Song Song, thấy Lê Uyển lôi kéo tay nàng biết quan hệ hai người không bình thường, cười nói, “Thính đường bên kia gặp qua đại bá mẫu, không tìm đến ngươi sao?” Nói đầu chuyển hướng Kiều Song Song, “Kiều tiểu thư hảo!”

Kiều Song Song có chút thẹn thùng vẫy vẫy tay, ánh mắt có chút co quắp, “Tưởng phu nhân khỏe!”

Kỳ thật dáng vẻ Kiều Song Song không tồi, thêm Chu Thấm chỉ có nàng là nữ nhi, nên cũng phí một phen công phu, có thể là hàng năm ít cùng người giao tiếp, Kiều Song Song thấy người xa lạ luôn có loại ngượng ngùng.

Ba người cầm tay rời đi, Tần Hạt Phượng không kiêng dè Kiều Song Song, nhìn Lê Uyển nói cảm ơn.

Tưởng gia phân gia gặp chút phiền toái, tổ trạch là của phu thê bọn họ, chính là, nhị phòng muốn ỷ vào bọn họ có nhi tử, cũng muốn cầm đi tổ trạch.

Quan hệ chị em dâu miễn cưỡng không tồi, nhà mẹ đẻ chị em dâu nhị phòng so hiện tại lợi hại hơn Tần gia, khả năng nổi lên tâm tư đua đòi, lại có thể cho rằng không có nhà mẹ đẻ giúp nàng nói chuyện.

Một ngày kia phân gia sản, vì tị hiềm nàng đi hầu phủ, vài chị em dâu khác đều mời nhà mẹ đẻ huynh tẩu qua phủ hỗ trợ, trước kia nhà đều là nàng lo liệu, không ở cũng là không nghĩ người khác nói ra nói vào, thêm nữa, nàng khinh thường nhìn lại.

Gia sản có thể tránh, đúng là bởi vì có thể tránh, công công mới có thể không thiên vị đại phòng, của cải phân đều.

Nhị phòng nháo đến lợi hại, ai biết qua hai ngày, Bắc Duyên Hầu phủ tặng lễ tới, là Toàn Phó tự mình đưa tới, lúc ấy, nhị phòng nhảy loạn nhảy lấy chuyện nàng không có nhi tử nói.

Gần nhất Toàn Phó hoàn toàn đánh vỡ loại cục diện này, Tần gia mặc kệ chuyện của nàng, chính là, còn có Bắc Duyên Hầu phủ.

Lúc sau, nhị phòng liền không làm ầm ĩ, phân gia cũng thực thuận lợi, hiện tại, một nhà nàng, bên trên có lão gia tử, lão phu nhân, thái phu nhân đều ở.

Ít người, chuyện cũng ít, cả người nàng nhẹ nhàng không ít.

Đáy lòng Tần Hạt Phượng cảm tạ Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển và lão phu nhân, tuy rằng chuyện nhị phòng là nhỏ, chính là, làm nàng cảm giác được một tia ấm áp nhà mẹ đẻ.

Trong lúc đó, Nguyên thị tới cửa tìm nàng vài lần, mỗi lần đều là oán giận Tần Tử Vận sinh hài tử, Hoàng Thượng đem ban thưởng cho Tần Mục Ẩn, nàng là cha mẹ thân sinh, Tần Tử Vận sinh, chỗ tốt gì đều không có.

Khi đó trong phủ có rất nhiều sự, nàng bận tối mày tối mặt, cho nên lạnh mặt khuyên Nguyên thị hai thông, gần nhất, Nguyên thị không tới, phỏng chừng cũng là tức giận.

Khi hai người đến thính đường, nơi đó đã khách khứa đã mãn, Lê Uyển đi đến bên người lão phu nhân, ngồi đối diện thế tử phu nhân Vĩnh Bình hầu, thực mau, hai chữ thế tử sắp trừ đi, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, vẻ mặt Viên thị hỉ khí dương dương.

Lê Uyển đem Kiều Song Song giao cho Chu Thấm, mặt Viên thị làm ra vẻ giật mình, trên mặt vẫn là cười khanh khách, “Đứa nhỏ này, sao không đi theo đại đường tỷ ngươi trông thấy việc đời nhiều, lại đi loạn cái gì?” Kiều Song Song nhất quán cúi đầu, Chu Thấm cũng không ra tiếng.

Có lão phu nhân ở, Lê Uyển không tiện mở miệng, nàng biết tính Kiều Song Song giống ai, mặc kệ thế nào trả đũa trước lại nói.

Pháo mừng bay lên trời, không khí vui mừng đón chào người, khi chạng vạng nữ quyến bên này ăn cơm đi trở về, lão phu nhân giúp đỡ Triệu thị tiễn khách, Lê Uyển theo mấy người Hạ Thu đi tân phòng xem tân nương tử.

Tân phòng màu đỏ, tân nương tử ngồi ở chính giữa trên giường, tay quy củ đặt ở đầu gối, hồng sa che mặt, xem dáng người chính là mỹ nhân yêu kiều, Hạ Thu coi như là muội muội, ra tiếng trước, khen tân nương tử hai câu, Lê Uyển thấy không rõ mặt, cũng nói chút lời nói, biết bên ngoài hỉ nương nói tân lang lại đây, các nàng mới vội vàng lui ra ngoài, sợ sẽ va chạm người.

Màn trời đã đen, lúc này khách nhân dư lại đều những người ngày thường đi lại gần, tân lang cùng tân nương tử uống lên rượu giao bôi nên nhập động phòng, mà phía trước nhóm khách nam còn đang uống rượu, Lê Uyển lo lắng thân mình Tần Mục Ẩn, kêu Tử Lan đi dặn dò Toàn An chiếu cố Tần Mục Ẩn đừng uống nhiều quá.

Lê Uyển đi phòng khách thấy lão phu nhân, trên mặt Triệu thị không che giấu được tươi cười, lão phu nhân cũng là thiệt tình cao hứng.

Nhìn thấy nàng, lão phu nhân cười vẫy tay, “Nhìn thấy tân nương tử rồi?”

Lê Uyển cười nói, “Thấy được, là một mỹ nhân, mợ Hữu Phúc khí!”

Lời hay ai không muốn nghe? Triệu thị cười đến không khép miệng được, Lê Uyển nâng lão phu nhân dậy, những người khác đều đi rồi, nàng khuyên nhủ, “Lão phu nhân, sắc trời không còn sớm, ngày mai tân nương tử còn muốn nhận thân nhân, chúng ta lại qua đây, ngài đi về trước nghỉ ngơi, con chờ ở hầu phủ!”

Lão phu nhân gật đầu, xã giao một ngày, bà thật sự không thích ứng, không lại thể thoái thác, lúc này cáo từ.

Lê Uyển trước đem lão phu nhân đưa lên xe ngựa, trở về gặp được hai người xiêu vẹo đi tới, chiều hôm buông xuống đèn lồng sáng ánh hồng lấp lánh, Lê Uyển sợ va chạm người, vội vàng trốn đến sau lưng một cây đại thụ, phân phó Tử Lan không cần ra tiếng.

Bước chân hai người đến gần, Lê Uyển nghe được một cái thanh âm hơi mang bất mãn đang lải nhải, là Toàn An, ý thức được hắn nhắc mãi người chính là Tần Mục Ẩn, Lê Uyển đi ra từ sau lưng, sau đó, nghe được một thanh âm cảnh giác sắc bén, “Ai!”

Toàn An cảnh giác hướng đại thụ, sau thoáng nhìn thấy là Lê Uyển ánh mắt phòng bị mới tiêu tán.

“Toàn An, là ta!” Lê Uyển đi đến một bên sườn Tần Mục Ẩn, đỡ cánh tay hắn, nồng đậm mùi rượu, nàng nhíu nhíu mày, tiểu vương gia tắm ba ngày hắn bất quá cũng ứng phó uống lên mấy chén, hôm nay, sao lại uống nhiều như vậy?

“Phu nhân!” Toàn An đỡ Tần Mục Ẩn, không thể đứng trước mặt hành lễ cho Lê Uyển, Lê Uyển không thèm để ý nói, “Đi thôi…”

Thân mình Tần Mục Ẩn nặng, đi vài bước Lê Uyển thở hồng hộc, xem Toàn An dường như không có việc gì, nàng cắn chặt răng, tiếp tục kiên trì, khi Tử Lan muốn phụ một chút, bị nàng cự tuyệt.

Mất chút công phu mới đem Tần Mục Ẩn đỡ lên xe ngựa, nửa người Lê Uyển đều căng cứng, Nhị Chín đưa lão phu nhân trở về, Toàn An ngồi ở bên ngoài, vẫy vẫy roi, xe ngựa chậm rãi khởi động.

Xe ngựa châm đèn, Tần Mục Ẩn dựa vào trên vách xe, hai mắt nhắm, thỉnh thoảng đầu theo xe ngựa lay động tả hữu, Lê Uyển lo lắng hắn tỉnh gáy khó chịu, ngồi qua, ôm hắn, dựa đầu lên đầu gối mình.

Hắn uống say rượu vẫn không nhúc nhích, vừa cảm giác là có thể ngủ đến hừng đông, tay Lê Uyển nhẹ nhàng vuốt ve trên trán hắn.

Xe ngựa chạy một nửa, tay Lê Uyển ấn một bên huyệt Thái Dương hắn, sau đó, Tần Mục Ẩn mở bừng mắt, ánh mắt không có nhiệt lượng, âm hàn đạm mạc, sắc mặt Lê Uyển cứng đờ, rút tay về, sau đó, hắn đã ngồi trở dậy.

Lê Uyển chột dạ, đang muốn há mồm giải thích hai câu, hắn lại chậm rì rì nằm xuống, giật giật thân mình, giống như tìm vị trí thoải mái trước kia ngủ vậy.

Đích xác Tần Mục Ẩn có vài phần say, Hoàng Thượng cho hắn chức quan tuy rằng ý chỉ chưa có ban xuống, chính là đã truyền khai, cái chức vị này xem như chức quan nhàn tản, ngày thường không có việc gì, phỏng chừng Hoàng Thượng cũng kiêng kị ý tứ lão phu nhân.

Tất cả mọi người chúc mừng hắn, qua một đợt liền tới một đợt, vài vị trong đó đặc biệt không thể cự tuyệt, cho nên mới uống lên mấy chén, sở dĩ không nghị sự bất quá là nhiều ngày bận trước bận sau mệt, lại uống lên chút rượu, liền ngủ rồi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tay Lê Uyển co quắp không biết nên đặt chỗ nào.

“Tiếp theo đi, thực thoải mái!” Tần Mục Ẩn cầm lấy tay nàng, uống xong rượu, thân mình hắn có chút đờ, tay nàng lạnh nhiều, xoa trên mặt, lạnh lạnh, thật sự thoải mái.

Trong miệng Tần Mục Ẩn cũng nhiệt lên, Lê Uyển còn chưa có phản ứng lại, liền cảm thấy ngón tay bị hắn ngậm ở trong miệng, môi hắn thực nóng, nơi đầu lưỡi đi đến từng trận run rẩy, sau đó, hắn như vậy mút lên.

Lê Uyển thiếu chút nữa hô lên tiếng, vội vàng dùng một cái tay khác che miệng, ngón tay bị kim đâm qua còn chưa khỏi, theo đầu lưỡi liếm mút, run rẩy cùng đau đớn nhè nhẹ, thân mình Lê Uyển muốn mềm xuống, cắn chặt môi, nàng cảm thấy Tần Mục Ẩn khẳng định uống say mới có thể như thế, hắn lại cứ còn gối lên trên đùi nàng, nàng muốn động đều khó khăn, cảm giác đầu lưỡi hắn rời đi, Lê Uyển vội vàng rút ta về y, thổi mạnh đầu ngón tay bị hàm răng hắn cắn, ý đau càng hiện.

Còn may, Tần Mục Ẩn không có động, Lê Uyển nâng tay lên nhìn nhìn, một mảnh tinh lượng, mặt nàng đỏ lên, giả bộ nhìn về nơi khác, chính là xe ngựa nhiều như vậy, vô luận nàng nhìn về nơi nào, tầm mắt nóng rực Tần Mục Ẩn từ phía dưới nhìn qua, Lê Uyển đều không chạy thoát được.

Hai người một đường trầm mặc, Lê Uyển cảm thấy bị hắn lây bệnh mang theo men say.

Xe ngựa dừng lại, Toàn An ở bên ngoài hỏi, “Phu nhân, cần nâng hầu gia sao?”

Tần Mục Ẩn nghe được động tĩnh, đứng dậy ngồi xong, một lát, tiến lên vén rèm lên, xoay người nhìn Lê Uyển, rơi xuống trên đùi nàng, “Nàng xuống trước đi!”

Lê Uyển không minh bạch ý tứ hắn, đang muốn lắc đầu cự tuyệt, hắn lại không nhúc nhích thân mình, chậm rì rì đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống, ngượng ngùng nhìn Tần Mục Ẩn, chân đã tê rần, không nghe sai sử.

Một lát sau, gan bàn chân phát ngứa Lê Uyển nghĩ dậm chân, nàng giật giật hai chân, tốt rồi, đi hai bước, tay đỡ Tần Mục Ẩn xuống xe ngựa.

Hai người cũng chưa nói về chuyện trên xe ngựa, Lê Uyển hầu hạ Tần Mục Ẩn thay đổi quần áo, ngồi ở bên cái bàn, nghe nhà kề truyền đến tiếng nước, bất quá hắn còn hồi thần lại, chỉ còn tàn lưu mùi rượu.

Miệng vết thương sẹo tan rất nhiều, còn thừa chỗ miệng vết thương sâu nhất, hiện tại, chỉ cần bôi thuốc mỡ là được, hắn ra tới, Lê Uyển đi nhà kề, thẳng đến lên giường, không khí giữa hai người thật sự quỷ dị, có lẽ nên nói, từ sau một ngày kia Hạ Thanh Thanh tới hầu phủ, giữa hai người liền không thích hợp.

Khi ngủ, Lê Uyển vẫn là gối trên cánh tay Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn đọc sách, Lê Uyển yên lặng bồi, lại không có quanh quẩn ấm áp như trước. Đêm nay cũng là như thế, Tần Mục Ẩn cầm sách, Lê Uyển dựa vào hắn, yên lặng không nói gì.

“Hôm nay không thấy được biểu muội, có phải mợ lo lắng thanh danh Hạ phủ hay không?” Trong đầu Lê Uyển hoang mang, nghẹn cả ngày, rốt cuộc không nín được, hỏi ra tới.

Mắt Tần Mục Ẩn nhìn thẳng, tầm mắt nhìn trên sách, “Mợ gọi biểu muội hồi phủ, là biểu muội lo lắng liên luỵ hầu phủ, nói chờ một chút, Hạ Thu tới tuổi làm mai rồi, biểu muội không nghĩ liên lụy đệ đệ muội muội phía dưới!”

Yết hầu Lê Uyển cứng ngắt, “Hầu gia, ngài cảm thấy ta hay không …” Lê Uyển suy tư một phen cũng tìm không thấy ngôn ngữ thích hợp, ngửa đầu, con ngươi trong suốt dĩ vãng lóe sáng lúc này mờ mịt nồng đậm sương mù, Tần Mục Ẩn buông sách, hơi thở dài, nhẹ nhàng hôn xuống giữa trán nàng, trịnh trọng kêu lên, “Lê Uyển…”

Thân mình Lê Uyển run lên, toàn thân căng đến thẳng tắp, chờ hắn nói chuyện.

“Có chút lời ta chỉ nói một lần, nàng nhớ rõ, ta cùng biểu muội không giống nàng suy nghĩ, khi còn nhỏ, mợ nghĩ khả năng kết thân gia, mẫu thân vì ngại thân thích không tiện từ chối, chính là, trong lòng bà cũng sẽ không đáp ứng, đối với biểu muội, nàng coi như biểu muội liền được, mà nàng, mới là nữ chủ nhân hầu phủ!”

Mặc kệ trước kia thế nào, hiện tại người sinh hoạt cùng hắn là nàng, người khác đều là người ngoài thôi.

Tâm thần Lê Uyển chấn động, như có cái gì theo lồng ngực sắp lăn xuống, chính là trên đường, lại toàn bộ bị đè ép trở về, Mục Ẩn mổ mổ môi nàng, đem sách ném trên mặt đất, lôi kéo tay nàng, “Mấy ngày trước đây nàng lo lắng cái gì?”

Lê Uyển nghĩ nghĩ, nàng lo lắng Hạ Thanh Thanh đã trở lại, Tần Mục Ẩn sẽ bởi vì thanh danh Hạ Thanh Thanh bị hao tổn chiếu cố đối với nàng nhiều, sẽ bỏ qua nàng, quan trọng nhất vẫn là sợ Hạ Thanh Thanh huỷ hoại nàng, một câu, tùy thời có thể làm Hạ Thanh Thanh huỷ hoại nàng, nàng sợ hãi, lo lắng, ngủ không được.

Tần Mục Ẩn nghiêng thân mình, ôm nàng gắt gao, “Về sau đừng suy nghĩ đông tây nữa!”

Lê Uyển không vượt qua được chính mình, hắn chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, nhìn nàng mở rộng cửa lòng, chậm rãi điều chỉnh, sẽ không xử lý nội trạch hắn có thể đề điểm hai câu, chính là đối mặt với chuyện của mình mới là thành thục.

“Hầu gia…” Lê Uyển chôn ở cổ Tần Mục Ẩn, khẩu khí rầu rĩ, ồm ồm nói, “Hầu gia…”

Tần Mục Ẩn thoải mái cười, vốn định làm chút cái gì đối với nàng, nghĩ hai người đều không có thời gian ngủ an ổn, đắp lên chăn lên nói, “Ngủ đi!”

Đã không có bối rối vấn đề Hạ Thanh Thanh, Lê Uyển lại đi cửa hàng một lần, nàng gọi người thời khắc đi theo Tử Tình, chuyện nàng cùng Lưu Tấn Nguyên gặp mặt nàng đều biết, cửa hàng sơn lại, nhìn vẻ ngoài đẹp hơn nhiều, bên trong cũng rực rỡ hẳn lên, Tần Mục Ẩn nói nàng bớt thời giờ đi cửa hàng bên cạnh nhìn một cái, nếu cảm thấy không tồi, có thể mua một cái cửa hàng phía nam mở bán hàng hóa.

Tử Tình đang đùa nghịch hoa ở cửa, nhìn thấy Lê Uyển, nhanh chóng ngồi xổm xuống, bởi vì thấy Lưu Tấn Nguyên, nàng chột dạ không thôi, rũ mi rũ mắt có vài phần khẩn trương, ánh mắt lập loè.

Tử Lan khẽ hừ một tiếng, Lê Uyển bất động thanh sắc, vào nhà, chưởng quầy đang di chuyển chai lọ vại bình trong một góc, phía sau dành cho nơi nghỉ ngơi, có vài phần bộ dáng phòng mới.

Ở cửa, Tử Tình do dự luôn mãi, đi đến, quỳ gối trước mặt Lê Uyển, “Phu nhân, biểu thiếu gia đi tới tìm ta, nói là…” Tử Tình cố ý ngữ tốc tạm dừng, chưởng quầy thức thời lui ra ngoài.

Tử Tình khẽ cắn môi, đem chuyện Lưu Tấn Nguyên tìm nàng toàn bộ nói, xong rồi, từ trên cổ tay gỡ xuống một cái vòng tay, “Đây là biểu thiếu gia cho ta, nói là, về sau dùng được!” Mặt Tử Tình tái nhợt, khi nhắc tới vòng ngọc có vài phần ngượng ngùng, Lê Uyển cầm vòng tay, liếc mắt một cái liền nhìn ra vòng tay bất đồng, mỉa mai nói, “Biểu thiếu gia thật đúng là có tâm, nếu đưa ngươi, ngươi liền cầm đi…” Nga Hoàng Nữ Anh, Lưu Tấn Nguyên thật đúng là hiểu được dụ dỗ người, “Hắn còn nói gì đó?”

Tử Tình nghĩ nghĩ, Lưu Tấn Nguyên tìm nàng thời gian đều thật sự hấp tấp, nói không được nói mấy câu liền đi rồi, mỗi lần nhiều là lời ngon tiếng ngọt, muốn nhằm vào phu nhân, có thể nói có, có thể nói không có.

“Biểu thiếu gia nói trời lạnh, tay chân ngài dễ lạnh, phải chú ý bổ thân mình!” Loại này lời nói hẳn là quan tâm đi.

Thanh âm Lê Uyển lạnh lùng, “Lui ra đi, cửa hàng còn muốn vội một trận, ngươi chờ hết vội rồi lại hồi phủ!”

Mới vừa rồi, trong lòng nàng có chủ ý, Lưu Tấn Nguyên nếu hứa hẹn Tử Tình sẽ cưới nàng, nàng liền giúp hắn một phen, tốt nhất, hai người thật nháo ra chuyện mới tốt, chính là, còn muốn tìm Lưu thị tức khí mới tốt.

Cửa hàng đã thu thập xong, Lê Uyển nhớ lại cách đó không xa chính là chỗ ở của Hạ Thanh Thanh, trong lòng thật sự cách ứng, không có đi dạo cửa hàng Tần Mục Ẩn nói kia, mà trực tiếp trở về Lê phủ.

Lưu thị vội vàng hạch toán tiền tài trong phủ, gần đây, nàng kết giao một vị phu nhân, ở trong kinh có chút ruộng đất, nhà mẹ đẻ vị phu nhân kia là kinh thương, bởi vì cùng Lưu thị nói chuyện đầu cơ, nghĩ giúp đỡ nàng một phen, cùng nhau làm buôn bán, chính là, làm buôn bán cần bạc, Lưu thị nghe vị phu nhân kia giới thiệu, động tâm, hôm nay vội vàng đem bạc trong phủ đều lấy ra, Lê Uyển có bạc có tòa nhà có cửa hàng nàng không lo lắng, hiện tại, chính là tích cóp bạc cho Lê Thành Lê Uy thành thân.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full