Đọc truyện Full

Chương 69: Đi rồi

Ở phía xa truyền đến tiếng chiêng trống gõ, hòa tấu khúc nhạc kỳ dị, âm thanh dội lại từng đợt.

Biệt Lý thò đầu ra khỏi lòng Văn Khúc, nhìn ra bên ngoài. Phía xa tối đen giống như bị tiếng chuông rung chấn, mở ra một kẽ hở, bên trong có một nhóm người chậm rãi đi ra.

Biệt Lý nhỏ giọng nói với Văn Khúc: “Nhìn khí thế hùng hồn của người ta nè, hoàn hảo.”

Văn Khúc cạn lời, lặng lẽ nhéo mặt cô.

Tiếng trống im bặt, một âm thanh dồn dập từ phía xa truyền đến: “Văn Khúc tinh quân gọi bọn tôi đến có chuyện gì?”

Âm thanh nghe như tiếng chuông lớn, Song Song suýt chút thì quỳ xuống đất, cô ấy được chị gái ngực to đỡ vào lòng.

Văn Khúc ở giữa không trung từ từ hạ xuống, nhưng chân không chạm đất, ôm một người trong lòng vẫn đứng sừng sững như cây tùng: “Địa phủ tự ý mở đường hầm thả ác quỷ u minh gây họa cho nhân gian, Thập Điện Diêm La cố ý buông thả hay làm việc tắc trách, chưa điều tra?”

Những bóng hình trong bóng đêm kia đồng loạt đi về trước, ngay cả âm thanh cũng giống như lặp lại mười lần y chang nhau, cao thấp hòa vào làm một: “Thiên đình trăm năm không quản chuyện thế gian, Văn Khúc tinh quân đừng nên nhúng tay vào chuyện của địa phủ thì tốt hơn.”

Văn Khúc nghiêm mặt, tay trái ôm Biệt Lý, tay phải lật người, xuất hiện một thanh trường kiếm rực rỡ sắc màu, thân kiếm thon dài, lưỡi dao lóe sáng.

Biệt Lý còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy gió lạnh ập vào mặt, bỗng chốc mất đi trọng lực, làm cô giật mình lập tức ôm lấy cổ Văn Khúc. Trái tim còn chưa bình tĩnh lại thì nghe thấy âm thanh sắc nhọn khi binh khí giao nhau.

Tốc độ quá nhanh, đồ vật trong mắt Biệt Lý giống hệt như tấm ảnh bị chụp mờ, không nhìn thấy gì cả.

Nhưng dù sao đây cũng là địa phủ, Thập Điện Diêm La chiếm hết thiên thời địa lợi, còn có vô số tiểu đệ u minh không ngừng quấy rối.

Thập Điện Diêm La đồng loạt ra tay: “Văn Khúc tinh quân nếu còn bám riết không buông, đừng trách bọn tôi không khách sáo.”

“Bớt nói nhảm đi!”

Văn Khúc lật ống tay áo, quét ngang thanh trường kiếm, chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhưng không nhìn rõ tình cảnh.

Trong lòng Biệt Lý hoảng sợ.

Nhân lúc hỗn loạn, chị gái ngực to muốn đưa Song Song ra ngoài, nhưng Song Song bĩu môi không đi. Chị gái ngực to tức giận, nhưng suy nghĩ lại để cô ấy đi một mình không biết có an toàn hay không, nên đành thôi.

“Em ngoan ngoãn trốn ở đây cho chị.”

Song Song nhìn về phía Biệt Lý, kết quả trong trong ngoài ngoài bao nhiêu lớp, cô ấy không nhìn được gì cả, lo lắng hỏi: “Chị muốn đi làm gì?”

Chị gái ngực to đứng dậy bỏ đi: “Chị đi tìm một người!”

Cô ấy đi xuyên qua đám quỷ hồn hung tàn tham lam, nhìn Văn Khúc và Biệt Lý đang bị một đống quỷ hồn bao vây. Đôi mắt như quỷ lửa lóe lên, đi được nửa đường thì quay ngược lại, xúi giục quỷ bộ xương xông về phía bầy ong bên kia.

Nhưng miệng lại hét: “Luân Chuyển Vương, người tôi muốn tìm ở đâu?”

Cơ thể bên trong áo choàng gầy yếu và linh hoạt, chui thẳng vào bóng ma, chạm mặt quỷ nam có khuôn mặt trắng bệch.

“Người cô muốn tìm ở ngay trong lòng Văn Khúc tinh quân.”

Mẹ kiếp? Biệt Lý dựng tóc gáy, chẳng phải đang gây thêm chuyện sao? Kẻ thù mà chị gái ngực to liên tục tìm kiếm là cô?

Móng vuốt trắng của chị gái ngực to tỏa ra hơi lạnh lẽo, bỗng chốc xuất hiện trước mặt.

“Cái rắm nhà ông!”

Biệt Lý bị Văn Khúc ôm trong lòng đến choáng váng, nhưng không ngờ trong lòng vẫn còn nghĩ: “Dữ thật đấy, nói thế nào chị gái ngực to cũng là tiểu thư khuê các, đi theo cô đã học được những gì rồi nè…”

Luân Chuyển Vương không cẩn thận bị chị gái ngực to cào trúng, trước ngực lập tức xuất hiện một cái lỗ, nhưng rất nhanh đã lành lặn.

Mắt Biệt Lý lượn thành hình nhang muỗi vòng, như vậy không được, đánh không chết Thập Điện Diêm La, thật sự đánh đến mức phải hồn phi phách tán, e rằng Văn Khúc cũng không chống đỡ nổi. Nhưng cũng không thể giữ bọn họ lại, bằng không mọi thứ đều là tai họa.

Chị gái ngực to bị Luân Chuyển Vương đánh trúng một chưởng thì bỗng ngẩn người, sau vài giây không ngờ lại đẩy xương trắng ra giống như đang đấu đá với ai vậy, tiếng gào thét cũng bị vỡ giọng: “Anh ta chuyển kiếp thành ai? Thành ai?”

Vậy mà lại giống như bị tẩu hỏa nhập ma.

Biệt Lý tung hết bùa chú trong tay, Khu Tà, Dẫn Lôi, kéo chị gái ngực to ra khỏi ảo ảnh. Văn Khúc ôm Biệt Lý vừa lùi vừa đánh.

Thập Điện Diêm La phối hợp vô cùng ăn ý, không ngờ lại không phân thắng bại với Văn Khúc. Vậy mà đánh từ cầu Nại Hà, càng đánh càng lùi về chỗ sâu.

Căn nhà ở tầng một của địa phủ bị hủy hoại gần như chẳng còn lại gì, càng đi vào sâu bên trong thì càng tối, môi trường cũng đổi tới đổi lui. Tầng hai là tảng băng lớn, khiến khắp địa phủ đều là hơi lạnh, hơi lạnh này giống như có thể đông cứng cả hồn phách của con người vậy.

Biệt Lý bám chặt vào Văn Khúc, bị lắc qua lắc lại không cảm thấy quá lạnh.

Phán quan nhân lúc hỗn loạn, chuẩn bị đưa những quỷ hồn u minh kia đến nhân gian.

Biệt Lý trợn to mắt, dốc sức nhìn sang bên đó. Đôi mắt này của cô cũng không biết địa phủ luyện hóa thế nào, không ngờ có thể thu hút được những ác quỷ không quan tâm thứ gì này, giống hệt như kẻ nghiện nhìn thấy thuốc phiện vậy.

Biệt Lý cố gắng nhìn về bên đó, còn gào lên: “Ra ngoài làm cái gì? Trên trời dưới đất cũng chỉ có mỗi đôi mắt này, ai đến trước người đó được.”

Nếu không vì muốn kéo đám quỷ này ở lại địa phủ, cô liều mạng như thế làm gì?

Cánh tay ôm eo cô của Văn Khúc đang nhéo lấy nó.

Biệt Lý quay đầu, lại ghé sát vào tai Văn Khúc nói: “Như vậy không được, anh mang theo em chỉ làm gánh nặng thêm thôi, không thể thi triển được, dẫn bọn họ đến tầng thứ mười đi.”

Không cần cô phải nói nhiều, Văn Khúc đã hiểu ra. Anh vừa đánh vừa dẫn dụ đám Diêm La đến tầng thứ mười.

Luân Chuyển Vương phát hiện ra điều bất thường nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ nhất định phải giữ lại đôi mắt của Biệt Lý.

Một đường đánh đến tầng thứ mười, Biệt Lý nín thở. Tầng thứ mười này cũng giống hệt như mấy tầng trước, không có hồ máu, không có băng lạnh, không có lửa hừng hực, cũng không có chảo dầu, nó bình thường ngoại trừ âm khí hơi nặng một chút ra, gần như không nhìn ra được nơi đây là địa ngục.

Nhưng ở bậc cao chính giữa có treo một tấm gương sáng chói.

Biệt Lý đứng ở xa nhìn bên góc của tấm gương kia, nó khác với những tấm gương bình thường. Bên trong đó căn bản không có bóng phản chiếu lại, chỉ có những gợn sóng như nước.

Ánh sáng xanh mạnh mẽ trong ánh mắt giết chóc của chị gái ngực to, cô ấy mặc kệ mọi thứ, bị đánh, bị cấu xé, bị cắn cũng không hề trốn tránh, chỉ nhắm vào Luân Chuyển Vương mà đánh.

Luân Chuyển Vương bực dọc, lại bị Biệt Lý ném qua một lá bùa gì đó, chấn động khiến đầu óc ông ta quay cuồng, bất cẩn bị chị gái ngực to tóm được.

“Tôi hỏi ông lần cuối cùng, anh ta ở đâu?”

Đôi mắt của Luân Chuyển Vương híp lại, đang muốn nói chuyện thì Biệt Lý bám ở trước tấm gương hét: “Mẹ kiếp, đừng có nói tôi nữa, kiếp trước tôi chỉ là một con chim thôi!”

Đúng vậy không sai, ngạc nhiên mà cô nhận được cũng không ít hơn chị gái ngực to là mấy.

Vừa nãy Văn Khúc bám lấy mấy vị Diêm La, vừa đánh vừa di chuyển đến trước kính luân hồi, nhân lúc này Biệt Lý chui ra, định chạy sang một đầu khác của kính luân hồi, nhưng trong thời gian đó cô vẫn quay đầu nhìn tấm gương kia một cái.

Không ngờ cô ở trong gương lại từ từ biến thành một con chim, nó màu vàng, xấu xí giống như gà vậy. Nó đang nằm trong lòng bàn tay Văn Khúc kêu chíp chíp.

Một người đàn ông tóc dài mặc Hoa phục thổ cẩm nhìn cô hồi lâu, nói: “Ồn ào…” Nhưng vẫn mang cô về, chú chim sau khi trưởng thành vẫn chẳng trở nên xinh đẹp là mấy, nhúm lông tơ trên đầu vẫn là nhúm lông tơ, nhưng hiểu chuyện hơn nhiều, sẽ không bay đến mổ tay Văn Khúc khi anh đang đọc sách.

Cho đến một ngày, chú chim hóa thành hình người, cô nảy sinh tình cảm vốn không nên tồn tại với Văn Khúc tinh quân – người vẫn luôn nuôi dưỡng bản thân. Khi thực lực của Văn Khúc rớt xuống một cảnh giới, cô vì đỡ kiếp nạn cho anh mà chết, hồn phách được bảo vật trên người bảo vệ. Sau khi Văn Khúc tỉnh lại, anh lặng im mấy chục năm, cuối cùng lấy một phách của mình hòa vào bên trong, đưa cô đi đầu thai chuyển kiếp.

Những chuyện này đối với Biệt Lý mà nói chắc hẳn là lạ lẫm, chỉ là sau khi xem xong, lòng cô bỗng có một cảm xúc kỳ lạ.

Vừa mới lấy lại tinh thần đã nghe thấy chị gái ngực to hỏi Luân Chuyển Vương, khi đó không kìm được nữa, mới mắng ông ta một trận.

Lời nói của Luân Chuyển Vương vừa bị chặn lại, cũng không lên tiếng nữa. Dù sao với thân phận của ông ta, Trần Thư có muốn làm gì ông ta cũng không được.

Chị gái ngực to cười khẩy, túm lấy Luân Chuyển Vương đi tới gương luân hồi.

Đám người phán quan bên kia cũng đuổi tới, lập tức ra tay cướp lại.

Bút lông của phán quan không biết đã lưu lạc ở nơi nào, chỉ đành lấy sổ sinh tử trên tay làm vũ khí tạm thời.

Biệt Lý ngồi xổm ở trong góc bên phải của gương luân hồi, cầm lấy chân của phán quan, dán một lá bùa Dẫn Lôi, mà ở tầng thứ mười của địa phủ này, sấm chớp căn bản không thể kéo đến được.

Phán quan lấy ra một thứ đánh về phía Biệt Lý.

Biệt Lý nhìn kỹ, không ngờ là một cuốn sổ, sổ âm dương sinh tử. Cuốn sổ đó vừa đạp lên đầu cô thì đã bị cô giữ lại, nhấc chân đè lên cánh tay của phán quan.

Đợi khi cô giành được cuốn sổ, lăn lăn lốc lốc tới phía sau gương luân hồi, vội hét: “Người cô muốn tìm là ai?”

Chị gái ngực to hơi ngẩn người, rồi lập tức phản ứng lại, nói họ tên và ngày sinh của viên quan cấp cao kia.

Biệt Lý đọc theo một lượt, cuốn sổ này tự mình lật ra, dừng ở trang giữa. Bên trên quả nhiên có họ tên và ngày sinh của người này, bên dưới là miêu tả về họ tên và ngày sinh của mỗi kiếp. Biệt Lý nhìn một lượt, cho đến hàng cuối cùng.

Chị gái ngực to xách Luân Chuyển Vương, mũ áo choàng đen trên đầu đã bị ác quỷ u hồn làm rớt xuống. Cô ấy cũng không quan tâm, để lộ ra bộ xương trắng dày cộm, tha thiết nhìn Biệt Lý.

Phán quan đã lao qua đó, Biệt Lý bẻ tay ném cuốn sổ sinh tử kia qua đó, phán quan vội vàng bắt lấy.

Biệt Lý khó khăn mở lời: “Người đó… chuyển kiếp năm lần. Sau lần thứ năm, đã hết rồi… tan biến rồi…”

Không phải tất cả mọi người sau khi chết hồn phách đều sẽ trở về địa phủ, có một số người chết đi thì hồn phách sẽ biến mất theo cơ thể, không thừa nhận sự tồn tại của địa phủ.

Chị gái ngực to ngẩn người, tay vừa thả lỏng một chút, Luân Chuyển Vương đã lập tức muốn bỏ chạy. Kết quả, ông ta vừa cử động đã bị chị gái ngực to bóp lấy.

“Ông lừa tôi?”

Ngón tay bằng xương sắc nhọn của cô đâm thẳng vào cơ thể của Luân Chuyển Vương, cơ thể không nhúc nhích, nhưng trên người bỗng dâng lên sát khí ngập trời.

Luân Chuyển Vương bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, lập tức xin tha: “Cô bình tĩnh một chút, tôi không lừa cô, là cô ta nhìn nhầm rồi.”

Chị gái ngực to cúi đầu, hai ngọn quỷ lửa trong hốc mắt cháy bừng bừng.

Sợi xích sắt của Hắc Vô Thường đánh mạnh vào lưng của cô ấy, Biệt Lý cảm thấy hình như bản thân nghe thấy tiếng xương nứt vỡ, mà chị gái ngực to chỉ lảo đảo, sau đó tay xách Luân Chuyển Vương, bỗng bùng nổ như con thiêu thân trong ngọn lửa, bay tới chỗ gương luân hồi.

Song Song vừa mới lén lút đi xuống đây chấn động hét lên: “Chị Hảo.”

Chị gái ngực to giống như không nghe thấy, cô ấy dừng ở trước gương, trong nháy mắt liền đánh Luân Chuyển Vương vào bên trong.

Không ngờ tấm gương kia như mặt nước vậy, chỉ gợn sóng lăn tăn một vòng, chưa tới hai giây thì đã hồi phục sự tĩnh lặng.

Bản thân cô ấy đứng ở trước gương không biết đang nhìn cái gì.

Có một khoảnh khắc, Biệt Lý cảm thấy cô ấy rất đau lòng, nỗi đau khổ khi mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi.

Mà chỉ một khoảnh khắc đó thôi, nó nhanh đến nỗi như ảo giác của cô vậy.

Chị gái ngực to bỗng bùng nổ, sức mạnh tăng cao, xông vào trong vòng hỗn loạn chi viện cho Văn Khúc.

Thần tiên đánh nhau, Biệt Lý chỉ đành lùi về sau để tránh cho bản thân không cẩn thận gây cản trở đến đồng đội.

Bớt đi một Luân Chuyển Vương, Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương rất nhanh đã bị ném vào gương luân hồi, bước vào chuyển kiếp. Biệt Lý chưa từng nghĩ qua, gương luân hồi lại có thể sử dụng như vậy. Không ngờ các Diêm La của địa phủ cũng có thể đi đầu thai.

Biệt Lý vừa cử động, những u minh nhắm vào đôi mắt của cô kia cũng bắt đầu cử động theo cô.

Biệt Lý giống hệt như một con chuột, rụt vai chạy đến bên cạnh gương luân hồi, một tay cầm bùa chú, một tay cầm bình câu hồn, nào ngờ cũng có mấy con bị cô bắt vào trong.

Diêm La Vương cuối cùng cũng rất nhanh bị khống chế, Biệt Lý thở phào: “Sống dở chết dở mấy ngàn năm như vậy, đi làm người nếm thử mùi vị đi.”

Địa phủ không còn Diêm Vương giống như căn nhà mất đi nóc, sẽ sụp đổ nhanh thôi.

Biệt Lý ném những con quỷ u minh bị mình bắt vào gương luân hồi, không ngờ cô chợt phát hiện gương không chịu nổi nữa.

“Chuyện này là sao?”

Vốn dĩ cô còn muốn đưa hết tất cả u hồn ở địa phủ đi chuyển kiếp, như vậy chẳng phải địa phủ sẽ trống sao? Sao này cũng bớt đi rất nhiều rắc rối.

Văn Khúc nhìn gương luân hồi nói: “Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Có một số ác quỷ u minh không thể đi chuyển kiếp, từ ban đầu đã ở địa phủ, đến cuối cùng vẫn phải ở lại địa phủ.

Chị gái ngực to đứng trước gương, áo choàng trên người gói ghém cô ấy rất kỹ.

Biệt Lý che mắt nói: “Vậy sau này chúng ta ở lại đây?”

Văn Khúc nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Trước đây em đã hứa với anh là không mạnh động cơ mà? Có chuyện gì đều sẽ nói anh biết đâu? Nếu không phải có một quỷ u minh đi theo Song Song đến nhà, nếu không phải anh nhìn thấy tin nhắn của em, nếu không phải anh đoán được có khả năng em sẽ đến nơi này…”

Biệt Lý không có tự tin, ậm ừ nói: “Cho nên mới nói, chúng ta cũng coi như tâm linh tương thông đấy chứ.”

Văn Khúc… Văn Khúc nặng nề hừ một tiếng: “Trở về lấy chút đồ trước.”

Biệt Lý vừa mới xoay người đi theo anh được mấy mét thì nghe thấy chị gái ngực to gọi Song Song đi qua ở sau lưng.

Hai nữ quỷ này có thể coi là hai quỷ bạn thân rồi.

Song Song còn chưa hết ngạc nhiên, chị gái ngực to vừa gọi, cô ấy ngoan ngoãn đi tới.

“Chị Hảo, nơi này đáng sợ quá.”

Chị gái ngực to thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương, nhưng không dùng đôi mắt quỷ lửa của cô ấy nhìn Song Song, mà cúi đầu nhìn dưới chân của Song Song.

“Có đôi khi sống và chết không khác biệt lắm, em cho rằng mình chết rồi, thực ra em vẫn còn sống. Em cho rằng mình còn sống, thực ra em đã chết rồi. Song Song, quên tất cả đi, bắt đầu cuộc sống mới.”

Song Song ngẩng đầu nhìn chị gái ngực to, không hiểu tại sao cô ấy bỗng nhiên nói những thứ này.

Chị gái ngực to ngẩng đầu, hai đốm lửa giấu trong hang động tối đen lướt qua, giọng nói của cô ấy hạ thấp đến mức dịu dàng: “Đoạn đường cuối cùng, để chị tiễn em nhé.”

Song Song còn chưa phản ứng lại, phía sau bỗng có một cơn gió thổi qua, đẩy cô ấy bay lên, váy trắng trên người phồng lên hệt như cây nấm.

Nhưng chị gái ngực to dùng tay áo phất một cái, kéo theo cô ấy, từ từ đưa qua đó: “Em đừng sợ, chị sẽ bên cạnh em.”

Biệt Lý hớn hở quay người, chuẩn bị gọi Song Song cùng đi, nhưng chỉ nhìn thấy một góc váy trắng biến mất trong gương.

“Cô làm gì thế?!”

Chị gái ngực to xoay người, màu đen nồng đậm như muốn sục sôi.

“Sau này người không quen tìm cô làm việc, đừng có tùy tiện nhận đấy.”

Biệt Lý duỗi tay: “Này, cô…”

Ống tay áo của chị gái ngực to nhúc nhích, tầng màu đen kia như bột mịn được hòa tan bay trong không trung, để lộ ra bộ xương trắng bên trong: “Trước khi rời đi, tôi tặng cho cô một món quà.”

Biệt Lý bỗng thấy lòng hoảng loạn: “Không cần, không cần đâu, cần quà gì chứ, chúng ta thân như vậy rồi mà…”

“Cả đời này của tôi chìm sâu vào hoàn cảnh khốn đốn, làm rất nhiều chuyện sai trái, tôi xin lỗi.”

Biệt Lý khó khăn nói: “Không…”

Bộ xương trắng cắm đầu vào gương luân hồi, mặt gương kia bỗng rung lên một cái, chính giữa bằng phẳng trơn nhẵn như bị ném một viên đá vào trong, sau đó nứt ra một kẽ hở. Kẽ hở giống như làm bề mặt nước chấn động, sau một tiếng rắc, những đường nứt phân bố khắp mặt gương trong nháy mắt. Từ dấu bàn tay chính giữa nứt ra từng tầng, cho đến đường viền cuối cùng.

Rầm một tiếng.

Rõ ràng Biệt Lý đang ở trạng thái linh hồn, nhưng cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập một lúc vậy.

Gương luân hồi kia giống như tấm gương bình thường, nứt vỡ rơi đầy đất.

Vẻ mặt của Biệt Lý khó coi đến mức không thể hình dung: “Không phải chứ, chị gái ngực to. Chuyện đùa này, không vui chút nào.”

Vào lúc này, lẽ nào không phải khoảnh khắc ăn mừng sau khi nhân vật chính thành công trải qua khó khăn gian khổ sao? Không nên như thế này.

“… Không nên như vậy đâu.”

Văn Khúc cũng sửng sốt, lấy lại tinh thần: “Cô ấy…”

Biệt Lý ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải cô ấy đi chuyển kiếp rồi không?”

Văn Khúc nói: “… Không có, cô, cô ấy hồn bay phách lạc rồi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full