“nện ngay cho xỉu luôn là tốt”
Từ khi Cao Học Lâm mở miệng, tất cả mọi người đều chờ viện Bình Thông đáp lại.
Theo lý thuyết, viện Bình Thông muốn tranh vị trí đầu tiên thì hợp tác với trường Samuel là thuận tiện nhất, sau tất cả, trường Samuel luôn sẵn sàng nhường hạng nhất.
Nếu như hợp tác với trường Damocles, về sau họ lại đảo ngược chưa biết chừng.
Dù Lộ Thời Bạch của viện Bình Thông là chỉ huy chính, nhưng ánh mắt anh ta liên tiếp nhìn về phía Tông Chính Việt Nhân bên cạnh, hiển nhiên đang chờ ý kiến của anh.
“Chúng ta có nên hợp tác chứ?” Tông Chính Việt Nhân không trả lời trường Samuel, ngược lại còn hỏi Kim Kha.
Ôi!
Ngay sau khi lời này xuất hiện, tất cả mọi người trong và ngoài sân ngạc nhiên hẳn.
Mặc dù viện Bình Thông không hợp tác với trường Đế Quốc vì sợ chênh lệch điểm số càng ngày càng lớn, đến cuối cùng không có cơ hội. Nhưng mọi người nhớ Tông Chính Việt Nhân vẫn luôn ăn quả đắng trong tay trường Damocles.
Với tính cách ban đầu của Tông Chính Việt Nhân, làm thế nào anh ta cũng chả hợp tác với trường Damocles được.
“Các anh hợp tác với bên tôi coi như thắng, trường Damocles bằng lòng nhường vị trí số một chắc?” Cao Học Lâm cảm thấy Tông Chính Việt Nhân mất trí rồi.
Chẳng lẽ gió trên sân đấu Huyền Phong thổi bay đầu óc đám người này? Ai nấy mê sảng hết!
Nhưng mà đây mới chỉ là khởi đầu, Cơ Sơ Vũ tiến lên một bước nói với Kim Kha: “Cùng nhau hợp tác đi, loại người ta đi rồi hãy tính sau?”
Người của trường Samuel: “???”
Tình huống gì thế này. Bọn họ có một đội lớn thế này ở đây mà sao ai cũng chê, còn đi lôi kéo Damocles nữa.
Kim Kha nhìn hai trường quân sự đề nghị hợp tác rồi nói với Tông Chính Việt Nhân: “Sao rồi, có muốn hợp tác cùng nhau không?”
Hiện trường trực tiếp.
Shaω Eli đứng ở hàng ghế khán đài không hiểu được mấy người có quyền nói chuyện trong sân đang quăng ra câu đố gì. Hai mắt gã mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của Vệ Tam đứng ở trước đột nhiên cong lên một đường.
Bỗng gã thấy lạnh sau lưng, mỗi lần Vệ Tam cười như vậy là người khác không có kết quả tốt đẹp.
“Sinh viên trường quân sự giải này thú vị thật.” Lộ Chính Tân đại khái hiểu được ý tứ của mấy người trong đấu trường thi đấu, ông như có điều suy nghĩ nên cười nói, “Đúng thật là thiếu niên có khí phách.”
Shaω Eli đang chờ MC giải thích, nay ông ấy nói như vậy thì gã càng chẳng hiểu.
Mãi cho đến khi Tông Chính Việt Nhân trong đấu trường đồng ý, trường Đế Quốc, trường Damocles và viện Bình Thông đồng loạt nhắm vào trường Samuel, mọi người mới hoàn toàn hiểu được ba người này vừa rồi đang nói cái gì.
Họ sẽ đuổi trường Samuel ra khỏi cuộc đua, rồi sau đó họ sẽ cạnh tranh một lần nữa.
“Các cậu điên rồi?” Cao Học Lâm tuyệt đối không nghĩ tới ba trường quân sự này lại muốn loại thẳng trường Samuel ra ngoài. Đầu óc anh ta bối rối trong phút chốc, anh ta cố gắng lay chuyển Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân, “Muốn cho chúng tôi bị loại thì trường Samuel cũng phải kéo xuống ít nhất hai chiến sĩ độc lập đội chủ lực. Các cậu cứ bỗng dưng bị mất sức chiến đấu để cho trường Damocles có cơ hội?”
Một đám người điên hết cả rồi, đầu tiên là trường South Pasadena, và, bây giờ các trường quân sự khác cũng điên luôn.
Cao Học Lâm thậm chí còn nghĩ rằng đây là một giấc mơ.
Tông Chính Việt không có tí biểu cảm gì trên mặt, lời nói mơ hồ mang theo giọng điệu coi thường: “Nếu các cậu mà kéo được chúng tôi ra ngoài thì mấy cậu cũng chả phải là sinh viên trường Samuel.”
Trường Quân sự Samuel nổi danh hèn nhát từ khi được thành lập. Hễ mà ai nhắc đến họ cũng chả để lại ấn tượng gì, thứ được nói nhiều nhất cũng là: trường quân sự nằm trong bảng xếp hạng.
Trái ngược hoàn toàn, từ ban đầu trường Damocles xứng đáng đứng số một, sau đó thứ hạng ngày càng tồi tệ hơn, thậm chí có một lần xuýt bị xóa tên. Nhưng mà họ vẫn để lại trong lòng công chúng một tinh thần kiên trì như tên điên, từ trên xuống dưới toàn là những kẻ liều mạng không sợ chết.
Nhìn ba trường quân sự từ từ vây quanh, Shaω Eli đứng trên khán đài chỉ vào màn ánh sáng: “… Ba đánh một? Một đám người không biết xấu hổ!”
Nghe vậy, Vệ Tam quay đầu nhìn Shaω Eli: “Trường Samuel lấy ba đánh một cũng không thấy cậu chửi mình mất mặt.”
Shaω Eli nhất thời tức giận nên chẳng còn sợ Vệ Tam: “Tụi mày là ba trường quân sự đánh một trường của tụi tao, tám chiến sĩ độc lập đội chủ lực đó! Hơn nữa người của trường Damocles quả biết quê là gì, tụi mày thừa dịp trường Đế Quốc và viện Bình Thông không chú ý nên lén nhổ cờ!”
“Bọn họ bắt đầu rồi.” Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt nói với Vệ Tam.
Nghe thấy lời nói của anh, Vệ Tam quay đầu lại nhìn màn ánh sáng, không nói với Shaω Eli nữa.
Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ liên thủ đối phó Tập Ô Thông, Hoắc Tuyên Sơn cùng với Hoắc Kiếm đánh Jill Gil Wood, rõ ràng là ba trường quân sự không muốn để lại một chút cơ hội nhỏ nhoi cho trường Samuel.
Các chiến sĩ độc lập chủ lực khác thì xông ngay vào đội tuyển trường, là cái dạng một bên nghiền giết. Về phần cơ giáp sư và chỉ huy có năng lực phòng ngự cực tốt thì chỉ đứng ở bên cạnh từ ban đầu.
Dù sao chiến sĩ độc lập cũng phải mất một lúc nếu muốn phá bỏ phòng ngự của cơ giáp bọn họ.
Nhưng bây giờ ba trường quân sự đã hợp tác, các cơ giáp sư của trường Damocles dưới sự lãnh đạo của Ứng Thành Hà bắt đầu “tấn công”.
Cái khác không nói, nếu chỉ bàn về năng lực tháo dỡ, không ai bì được cơ giáp sư của trường Damocles. Đương nhiên đối thủ cũng là cơ giáp sư, cũng biết dỡ cơ giáp, nhưng rồi sao mà họ chịu thấu sự hợp tác của ba trường quân sự. Trường Damocles đi gây sự, cơ giáp sư và chỉ huy hai trường quân sự khác phụ trách giữ chân cơ giáp sư bên trường Samuel.
Trong phút chốc, lực sát thương của chiến sĩ độc lập đội chủ lực còn chả lớn bằng cơ giáp sư đội tuyển trường Samuel.
“Tụi bây không muốn mặt mũi, hoàn toàn không cần!” Shaω Eli đứng ở trên khán đài nhìn số người bị loại từ trường của mình tăng vọt bèn mắng không kìm được: “Chỉ biết bắt nạt trường tụi tao thôi.”
Ở hàng ghế sau, Quinley Eli: “Cái này gọi là nghiệp quật. Khi đó bên em bắt nạt tụi này vui vẻ thế nào, bây giờ báo ứng lại hết vào đội trường của mình.”
Shaω Eli: “…”
Thật ra là… gã tức giận nhưng cũng thấy tí may mắn.
Trước trận đấu, gã đã khoe khoang khoác lác nói với cha là lần này mình chắc cú sẽ rút cờ của trường Samuel tại đấu trường Huyền Phong; thế rồi chưa tới điểm đích mà gã đã bị loại luôn.
Thật đáng xấu hổ.
Bây giờ gã thấy nhân số trường Samuel bị loại ngày càng nhiều, gần như tất cả các thành viên đã bị loại. Như vậy lúc về chắc gã cũng không mất mặt lắm, dù sao thì toàn bộ đội ngũ trường gã cũng bị đuổi ra khỏi đấu trường hết cơ mà.
Shaω Eli suy nghĩ như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Thực lực của Tập Ô Thông không tệ.” Ứng Tinh Quyết hơi ngửa đầu nhìn màn ánh sáng trong ống kính và nói.
“Có thể khiến Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ liên thủ trong thời gian dài như vậy, đúng là không tệ.” Vệ Tam khoanh hai tay, nhưng cùng lúc cô cũng nhớ tới tình huống giữa Tập Ô Thông đánh với Sơn Cung Ba Nhận khi trước.
Đại khái là đoán được Vệ Tam đang suy nghĩ cái gì, Ứng Tinh Quyết nói từ tốn: “Lúc thi đấu rừng mưa nhiệt đới, Sơn Cung Ba Nhận đột nhiên tăng lên cấp 3S thì dù là thân pháp hay chiêu thức cũng đã thay đổi. Chuyện này làm Tập Ô Thông có lỗ hổng tâm lý.”
Lúc ấy Sơn Cung Ba Nhận chiếm cái lợi giành trước rất lớn, làm Tập Ô Thông thất bại cực nhanh.
Vệ Tam nhìn màn hình: “Lần này Tập Ô Thông vẫn thua.”
Tình hình trong đấu trường bây giờ đã trở nên rõ ràng vô cùng.
Jill Gil Wood đối đầu với Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm thì đã thua và bị loại; số lượng đội tuyển trường đã giảm một nửa và vẫn đang giảm; bây giờ chỉ còn lại Tập Ô Thông và mấy người khác đang đau khổ chống đỡ.
Đối với chỉ huy chính của trường Samuel là Cao Học Lâm, anh ta đang chạy trốn khắp nơi, đằng sau là Ứng Thành Hà đang đuổi theo với xu thế thế muốn phá hủy cơ giáp của anh ta, để cho anh ta bị loại.
Không biết Kim Kha nhảy ra từ đâu mà duỗi chân để Cao Học Lâm vấp ngã xuống đất.
Còn chưa đợi Cao Học Lâm đứng lên, Kim Kha đã lái cơ giáp đặt mông ngồi trên đầu anh ta.
Mọi người: “…”
Kim Kha dùng nắm đấm đấm vào lưng Cao Học Lâm, nhưng lực tấn công của Rùa Bất Tử gần như bằng không, cũng chả tạo ra được tổn thương gì.
Lúc này Ứng Thành Hà đã đuổi tới, anh lộ ra nụ cười “âm u”: “Tôi đã thấy hứng thú với Giáp Ô Sơn của các anh từ lâu rồi, hôm nay mượn ngày tốt lành này để tôi xem cấu trúc bên trong cơ giáp các anh nào.”
Ứng Thành Hà tháo dỡ với mục đích chưa làm Cao Học Lâm bị loại, nhân tiện muốn cho Vệ Tam bên ngoài ống kính nhìn được. Nhưng anh còn phải phòng ngừa Cao Học Lâm chủ động bị loại nên đã đưa ánh mắt sang nhìn Kim Kha.
Kim Kha không biết xuống tay, vừa lúc Hoắc Tử An đi ngang qua thế là cậu ấy đứng dậy đi qua vẫy vẫy tay: “Có thể để cho Cao Học Lâm ngất xỉu trước không?”
Mặc dù không thích những người của trường Damocles, nhưng bây giờ vẫn còn hợp tác nên Hoắc Tử An cũng không thể trở mặt phớt lờ.
Hoắc Tử An đi tới trước mặt Cao Học Lâm còn đang giãy dụa rồi nắm ngay đầu anh ta và cứ thế “bang bang bang bang”, đập đầu anh ta liên tục xuống mặt đất vài lần. Sức lực cậu ta tung ra rất lớn, mặt đất đã được nện lõng xuống thành cái hố sâu, kế đó cậu ta nhìn xem phản ứng của Cao Học Lâm. Thấy anh ta bị loại chấn động bất thình lình này làm ngất xỉu, cậu ta mới thu tay lại.
“Tốt, xem chừng chống đỡ khoảng năm phút. Đến khi đó thì cậu có thể làm lại mấy lần đập đầu thế này trước khi anh ta tỉnh.” Hoắc Tử An đứng thẳng dậy như không có việc gì và tiếp tục đi càn quét đội tuyển trường quân sự Samuel.
Kim Kha, Ứng Thành Hà: “…” Cho nên đây mới là bộ mặt thật của chiến sĩ độc lúc không để ý?
Hiện trường trực tiếp.
Shaω Eli ở hàng ghế thứ hai khán đài nhìn thấy thảm cảnh từ chỉ huy chính của mình bèn đau lòng, thiếu điều muốn rơi nước mắt như mưa: quá thảm, may là mình bị loại sớm tí… À không, tiếc thay mình bị loại từ sớm, bằng không mình chắc chắn mang theo chỉ huy chính chạy trốn.
Từ khi Ứng Thành Hà bắt đầu mò mẫm tháo dỡ Giáp Ô Sơn, Vệ Tam đã lấy ra quyển sổ và bút từ trong túi. Cũng không phải là cô không nhớ được kết cấu, chẳng qua cô có thói quen ghi chép vào sổ.
Vệ Tam thậm chí không cần cúi đầu, cứ thế nhìn thẳng vào màn ánh sáng với tay đưa tới lui chẳng ngừng, phác họa ra kết cấu Giáp Ô Sơn bị dỡ bỏ.
Lúc cô vẽ, cô không chú ý Ứng Tinh Quyết quay mặt nhìn lại ở bên cạnh.
Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh Vệ Tam rất gần, rất dễ dàng nhìn thấy nội dung trong quyển sổ của cô. Không phải là cơ giáp sư nên có lẽ anh không hiểu rõ các loại cấu trúc chi tiết của cơ giáp, nhưng tốt xấu gì chỉ huy cũng có cảm giác đại khái với cơ giáp, nhất là nay cô vẽ vẽ ra thứ gần như đúc với cơ giáp trên màn ánh sáng. Rất khó phủ nhận trình độ cơ giáp sư của Vệ Tam.
Tầm mắt của anh từ quyển sổ chuyển đến đầu bút không ngừng đi tới lui, rồi lia đến ngón tay Vệ Tam và dừng lại. Anh ngạc nhiên.
Người chưa từng ngừng suy nghĩ ngay cả đến bây giờ như Ứng Tinh Quyết lại có lúc không rõ chuyện mình đang nghĩ là cái gì. Anh chỉ duỗi đầu ngón tay vào túi mình, bên trong cũng có một quyển sổ tương tự.
Từ trước tới tới nay anh luôn thích cảm giác mực thấm trên giấy, như thể thứ nó rơi ra là chân thật, chẳng mờ ảo giống mấy thứ trên màn hình ảo.
Cô ấy cũng thích điều đó sao?
Vệ Tam nhanh chóng phác thảo đại khái cấu trúc thú vị rồi tạm thời thu tay lại.
Phát hiện có gì đó khác thường, cô nghiêng mặt đối diện với ánh mắt Ứng Tinh Quyết: “Có vấn đề gì à?”
Ứng Tinh Quyết hạ mắt chậm rãi lắc đầu: “Chữ của cô rất đẹp.”
Vệ Tam cầm quyển sổ nhét vào túi, thuận miệng nói: “Tôi là người trường phái cũ ấy mà.”
Liên bang gọi những người đam mê các đồ vật trong quá khứ là trường phái cũ, Vệ Tam không thể nói mình không phải người này, hơn nữa cô cũng rất thích nên cứ thế nhận luôn.
“… Tôi cũng thích.” Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết hơi dùng sức, muốn rút sổ ghi chép của mình ra.
Lúc này hàng ghế sau truyền đến giọng nói của Shaω Eli, thành công át giọng nói của anh: “Nếu Vệ Tam là trường phái cũ, mà người trường phái cũ người ta chú ý lễ nghi chững chạc, mày có không?”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Vệ Tam còn là người của trường phái cũ cơ đấy, thế là thuộc môn phái da mặt dày rồi.
Tinh Tinh (lạnh băng): Người này… tên là Shaω Eli phải không?