“Chú hai, vẫn chưa có tin tức gì của bố cháu cả.” Một người đàn ông khoảng ba hai, ba ba tuổi đeo mắt kính không gọng khàn khàn nói: “Cháu đã nghe ngóng được tin tức rồi, trong đội cứu viện phái đi có nội gián, nhiệm vụ thất bại, đội trưởng bị bắt.”
“Cái gì?” Giáo sư Sở thất thanh nói: “Sao lại có nội gián được?”
“Thành quả nghiên cứu của bố cháu và giáo sư Đinh có thể sẽ liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, cho nên bọn cháu suy đoán, có người sẽ không mong là họ được cứu về đâu ạ.” Một cô gái tóc xoăn nhỏ hơn anh ta khoảng hai ba tuổi không nhịn được nói.
“Tử Ngọc! Đây là lời mà con nên nói đấy hả?” Bà Sở quát lên: “Nói con bao nhiêu lần rồi, phải sửa cái tính ấy đi, sao lại cứ không nghe lời như vậy chứ? Trước kia còn có bố con quản con, sau này ai quản con hả?”
Vừa nói xong, hốc mắt bà ấy đã đỏ lên.
“Anh thật sự rơi vào tay những kẻ đó sao?” Cơ thể giáo sư Sở lảo đảo, nếu không phải là vì giờ chuyện đã lớn rồi thì có khi vẫn không ai chịu nói cho ông ấy biết và ông vẫn sẽ mờ mịt chẳng hay biết gì mất.
Rơi vào trong tay những kẻ đó, nào có từng nghe nói đến việc sẽ được cứu ra an toàn?
“Là thật, chú hai. Nhưng giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào nữa cả.” Sở Tử Văn nói: “Cháu tìm người nghe ngóng được tin tức, đội đặc chủng xảy ra chuyện, bên quân đội còn muốn nghiên cứu lại từ đầu, nhưng chúng cháu lo lắng, còn kéo dài nữa…”
Ở trong tay những kẻ đó, còn kéo dài nữa chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
Cho nên, thực ra lúc này bọn họ đã tự thuyết phục lòng mình rồi, nhưng muốn nuốt sự thật này xuống thật sự là quá khó khăn.
“Chú tìm người giúp một tay!” Giáo sư Sở nói rồi xông ra ngoài.
“Chú hai, không cần đi đâu, tôi đã nhờ người liên lạc với Tư lệnh Ngũ rồi, nếu như bên chỗ ông ấy cũng chưa có câu trả lời, chuyện này, hãy chờ tin tức phía trên đi!” Bà Sở cuối cùng không nhịn được rơi lệ. Chờ tin tức phía trên, chính là chờ xác nhận chồng bà đã ở bên kia…
“Ông Đinh nhà chúng tôi cũng thế, may mà ông ấy ở cùng với ông Sở, cũng coi như có người bầu bạn!” Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi vào.
“Nghi Hương, sao chị cũng đến đây? Không phải là chị…” Hôn mê bất tỉnh rồi sao? Ông Đinh bị bắt đi như vậy, vợ ông ấy vừa nghe thấy tin liền ngất xỉu, gia đình cũng loạn hết cả lên, nào ngờ bây giờ bà ấy lại một mình đến đây.
Có điều, có thể nhìn ra được bước chân của bà ấy vẫn không thực, đi vẫn hơi lảo đảo. Bà Sở vội vàng gọi con gái đến dìu bà ấy ngồi xuống, Sở Tử Ngọc liền nhanh chóng đi tới.
“Ở nhà nào có nằm được? Bọn nó không cho tôi ra ngoài, nhưng ở nhà nhìn đâu cũng thấy đồ của ông Đinh, càng khó chịu hơn, còn không bằng đến đây làm bạn với chị.” Bà Đinh nắm chặt tay bà Sở.
Ông Đinh và ông Sở trước giờ là bạn thân, vợ của hai người cũng đã là bạn tốt nhiều năm, giao tình của hai nhà còn tốt hơn cả thân thích, ngày tết ngày lễ cũng có qua có lại, bây giờ hai người cùng bị bắt đi, có thể sẽ rơi vào kết cục giống nhau, càng khiến cho hai người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi cảm thấy gắn bó với nhau hơn.
Bên này thì bi thương, trên trực thăng, ông Đinh và ông Sở cũng đã tỉnh lại. Lợi Sở trưởng chuẩn bị đồ rất đầy đủ, còn chuẩn bị sẵn cả đồ ăn và đồ dùng cá nhân trên máy bay.
So với Đổng Ý Thành bị thương nặng, hai nhà khoa học chỉ bị thương nhẹ, chủ yếu là đói khát, mệt, còn sợ hãi nữa, lúc trực thăng bay ra khỏi biên giới liền tỉnh lại ngay.
Đồng Xán đưa cho bọn họ nước suối và bánh mì, sau khi lấp đầy bụng, dạ dày ổn định rồi, lúc này bọn họ mới cảm thấy chân thực.
“Cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn mọi người!”
“Nói cảm ơn thì quá nhẹ rồi, nhưng chúng tôi thật sự không biết nên diễn tả như thế nào nữa!”
Nhìn mọi người trong khoang trực thăng, hai nhà khoa học chỉ có thể nói cảm ơn, trừ cảm ơn ra, bọn họ cũng thật sự không biết nên nói gì khác nữa.
“Đừng khách sáo, hai người nghỉ ngơi đi.” Hàn Dư nói.
Lúc này, ông Sở nhìn thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô quả thực vô cùng mệt mỏi, lại không thể đợi đến khi Đổng Ý Thành tỉnh lại, bị Vệ Thường Khuynh hạ lệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả vừa nhắm mắt đã ngủ ngay trong lòng anh.
Đây chính là hai người tiến vào cứu bọn họ ra sao?
Trước đó Tề Tiểu Tô dùng khăn lụa che mặt, không nhìn ra được tướng mạo của cô, bây giờ cô lại rúc trong lòng Vệ Thường Khuynh, chỉ nhìn thấy một bên mặt.
Có điều bọn họ vẫn tưởng rằng đây là bạn gái của Đổng Ý Thành, bây giờ xem ra, hai người này mới là một đôi? Vậy cô gái này có quan hệ thế nào với Đổng Ý Thành?
“Cậu xưng hô thế nào vậy?” Ông Sở khẽ hỏi Vệ Thường Khuynh.
“Vệ. Tề Tiểu Tô.”
Thân phận của anh không tiết lộ nhiều được, nhưng Tiểu Tô thì có thể, loại chuyện này, theo lý mà nói bọn họ cũng sẽ được phía trên yêu cầu không thể nói nhiều, cho nên nói cho bọn họ tên của Tiểu Tô thì không sao, bọn họ không đến nỗi ra ngoài nói linh tinh, nhưng lại vừa có thể nhớ ơn cứu mạng này của Tiểu Tô.
Nếu chỉ có anh thôi thì anh sẽ chẳng để tâm, nhưng, công lao của Tiểu Tô, anh không muốn người khác dễ dàng quên đi.
Tề Tiểu Tô.
Ông Sở và ông Đinh đều thầm đọc ba chữ này trong lòng.
***
Điện thoại vang lên, Lợi Nam giật mình: “Có điện thoại!”
Từ lúc nào có điện thoại lại có thể khiến cho anh mong đợi lại khẩn trương, sợ hãi như vậy chứ.
Vừa thấy trên màn hình hiện lên bốn chữ “Em gái Tiểu Tô”, tay anh ta đã run lên: “Tiểu Tô?”
Giọng nói của Tề Tiểu Tô mệt mỏi nhưng tuyệt đối mang theo sự vui vẻ truyền đến tai anh ta, “Anh Nam, hoàn thành nhiệm vụ.”
Hoàn thành nhiệm vụ, cô nói hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Mắt Lợi Nam lập tức đỏ lên, anh ngửa đầu, dùng sức chớp mắt, cố nuốt nước mắt lại. Lợi Sở trưởng đang trên sô pha giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy, đúng lúc thấy bộ dạng ngốc nghếch này của con trai mình.
“Là tin tức của Tiểu Tô sao?”
“Vâng vâng vâng, Vương gia, đại hỉ đại hỉ!” Lợi Nam cúp điện thoại, lập tức nhào đến phía ông ấy: “Em gái con nói, hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Bịch.
Lợi Sở trưởng đạp anh ta ra ngoài: “Nói chuyện cho tử tế, em gái con còn trưởng thành, thận trọng hơn con nhiều! Con còn ngu ngốc như vậy nữa, sau này đồ của bố, bố cho em gái con và A Thành thừa kế hết, con đi mà hít gió Tây Bắc đi!”
“Nói như thể bản thiếu gia con đây không có chút đồ nát của bố thì không nuôi sống nổi mình ấy, cho đi cho đi cho đi, bố cho bọn nó hết đi!” Lợi Nam bò dậy, gân cổ lên: “Đi thôi, đi đón tụi nó trước đã! Bệnh viện đã sắp xếp xong chưa? Bác sĩ đã gọi qua hết chưa?”
Anh ta xoay người, gào to, dường như chỉ có ầm ĩ như vậy mới có thể ngăn được nước mắt chỉ chực rơi ra khỏi mắt.
Lo lắng một đêm không ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, anh căng thẳng đến cực độ, bây giờ cuối cùng có thể thả lỏng rồi.
Em gái anh, chính là tốt nhất! Tốt nhất thế gian này!
Không đúng, đợi đến lúc A Thành tỉnh lại tranh với anh thì làm thế nào đây? Lợi Nam lập tức bị cái vấn đề này làm cho xoắn xuýt. Kệ đi kệ đi, đến lúc đó rồi tính sau!
Bọn họ lao đến sân bay loại nhỏ, xe cứu thương đã đỗ ở đó đợi lệnh sẵn.
Lợi Sở trưởng và Lợi Nam ngước mắt nhìn bóng trực thăng bay trên trời, khó khống chế siết chặt nắm tay lại.
Trước đó đưa mắt nhìn theo trực thăng rời đi, với bây giờ đón trực thăng trở về, đó là hai tâm tình hoàn toàn khác nhau, bi tráng, dâng trào!
Bọn họ, trở về rồi!