Một mình nàng ở sau núi, để đề phòng bất trắc, Mộc Nhiêu Nhiêu làm một hàng rào đơn giản, nuôi một con chó lớn lông xù và đào một cái bẫy gần sân, nếu may mắn sẽ có những động vật trên rừng tự dâng mình nạp mạng.
Nơi này của giáo Hỗn Luân bốn mùa rõ ràng, mùa xuân gió nhẹ, mùa hạ gió nóng, mùa thu gió mát, còn mùa đông gió rét.
Đầu năm nay khi khai xuân, nàng đã mua rất nhiều hạt giống, vừa học hỏi của những nông dân dưới chân núi, vừa tự mày mò gieo hạt trồng cây.
Giáo Hỗn Luân có trên dưới hơn một trăm giáo đồ, những người luyện võ đều có dạ dày tốt, nếu trong giáo không trồng trọt thêm đồ ăn nhất định không đủ dùng.
Kể cả những cao thủ võ lâm có công phu cao cường đến đâu đi chăng nữa thì cũng có chung những nhu cầu như mọi người, là ăn uống, ngủ nghỉ, đi vệ sinh.
Vậy nên đám giáo đồ phải luân phiên ra ruộng làm việc, cũng không ai biết giống cây là gì, cỏ dại là gì, cả người tràn đầy sức lực nhưng có thể sử dụng được một nửa chỗ đó cũng đã là may mắn. Thu hoạch mỗi năm cũng không quá nhiều.
Về chuyện trồng trọt, trong đầu Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ có khái niệm về gieo hạt, bón phân nhưng chưa từng thực hành lần nào, nàng cũng sợ dùng phân tươi tưới cây sẽ làm hỏng hạt giống.
Phải phân chia các loại cây trồng thành nhiều khu vực, bón phân theo những cách khác nhau, nàng tập hợp lại ghi lại quá trình chi tiết vào một quyển sổ nhỏ. Dù sao đây cũng không phải là thời hiện đại, có thể vừa ra ngoài đã mua được gạo trắng và mì, tất cả mọi thứ đều phải tự tay làm ra.
Nghĩ đến chuyện phải sống ở đây cả đời, việc đầu tiên nàng nghĩ tới chính là cách để cải thiện môi trường sống của mình.
Mộc Nhiêu Nhiêu không hy vọng mình có thể luyện được loại võ công tuyệt thế, trở thành cao thủ võ lâm hay gì đó. Thân thể này của nàng ít nhất cũng phải 17, 18 tuổi, xương cốt đã cứng, có lẽ lúc nhỏ cũng không luyện công căn bản, đi bộ đường dài lâu một chút là chân đã run.
Theo những gì nàng biết về kết cấu của bộ tiểu thuyết này thì sau khi giáo chủ của giáo Hỗn Luân bị thương nặng, hắn dẫn các giáo đồ về quy ẩn trong rừng, ở trên núi Thanh Loan sống bình yên qua ngày.
Vậy nên Mộc Nhiêu Nhiêu có thể yên tâm khi làm liều quyết định sống lại ở núi Thanh Loan, lại được Mộc Thải Thải giúp đỡ, cuộc sống sau núi của nàng cũng rất tốt.
Nhớ tới kiếp trước có một khoảng thời gian các tiểu thuyết xuyên không rất nổi tiếng, trong đó tất cả nữ chính đều là người rất thông minh, sau khi xuyên không tới thế giới mới, được mấy người đàn ông vây quanh, khiến bọn họ say đắm thần điên bát đảo. Mộc Nhiêu Nhiêu tự nhận không thể làm được những chuyện như vậy.
Cái gì mà đào đường nước, bán bồn cầu xả nước, bán thủy tinh để trở nên giàu có rồi cả chuyện tình yêu với hoàng đế, tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra trong những tác phẩm văn học. Đừng nói đến chuyện đào đường nước, mới chỉ lấp một cái hố lửa thôi mà nàng còn làm không xong.
Vẫn nên tự biết lượng sức mình thì hơn, nếu thấy không đủ khả năng thì đừng nên những chuyện quá sức.
Cùng lắm thì nàng cũng chỉ làm được vài tấm thϊếp nhỏ, viết mấy bài hát và những câu chuyện giải trí mang ý nghĩa giáo dục để xóa mù chữ cho bọn trẻ khi đến đây chơi mà thôi.
Đồ đạc trong nhà của Mộc Nhiêu Nhiêu kết hợp cả phong cách điền viên và của một nhà nông. Ở phía bên trái là phòng bếp, ở giữa bày một chiếc bàn tròn, hai bên có hai chiếc ghế cao mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã tìm thợ mộc làm giúp. Chiếc bàn tròn mang phong cách nông thôn châu Âu, trên bàn bày một bình sứ đựng rượu trắng, bên trong bình cắm những loại hoa mà Mộc Nhiêu Nhiêu tiện tay hái được, trông không ra phong cách nào nhưng lại rất có sức sống.
Bên phải là phòng ngủ của nàng, bên trong có một chiếc bàn trang điểm được khảm gương đồng, chiếc tủ quần áo bằng gỗ hơi cũ kỹ và cả một chiếc giường lớn, trên giường có những chiếc gối ôm mềm mại.
Khi nào thời tiết tốt, nàng sẽ đem chăn ra phơi, buổi tối khi đắp lên người sẽ có mùi hương thoang thoảng của mặt trời… Đúng hơn là một mùi hương từ cánh rừng mà nàng không thể nói rõ ra được.
Ứng phó với Mộc Thải Thải xong, Mộc Nhiêu Nhiêu tiện thể đem táo và và rau xanh về sau núi.
Nàng thường tới giúp đỡ nhà bếp, tiện thể hướng dẫn tay nghề nấu ăn cho mọi người. Trừ mấy vị hộ pháp và trưởng lão có bếp riêng ra, những giáo đồ còn lại đều ăn ở nhà ăn chung.
Vị đầu bếp nấu ăn từ trước đến giờ vẫn luôn rất quan tâm đến hiệu quả, mùi vị chỉ cần ăn được là được. Mộc Nhiêu Nhiêu không thể chấp nhận được chuyện này nên nhắc nhở ông ta vài câu, dù sao cũng là những người đã từng sống ở nước Hoa, sống bằng đầu lưỡi, nếm thử rất nhiều món ăn.
Mặc dù vị đầu bếp không kiên nhẫn lắm nhưng tận mắt nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu dùng một tay bê chiếc bàn đá mài nặng hơn một trăm cân, Tả hộ pháp Mộc Thải Thải lại là tỷ tỷ ruột của nàng vậy nên không thể không gật đầu đồng ý.
Không ngờ món ăn làm ra hương vị rất được, từ đó về sau chỉ cần Mộc Nhiêu Nhiêu tới giúp là ông ta sẽ để nàng nêm nếm gia vị.
Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không lười biếng, việc gì cần làm, nàng không hề làm thiếu bao giờ, giúp một tay cùng gọt rau củ, nàng cũng không kén chọn công việc. Danh tiếng trong phòng làm bếp của nàng vì vậy mà trở nên rất tốt, mỗi lần giúp việc ở nhà ăn xong, lúc quay về nàng đều có một chút điểm tâm đem về.
Mộc Nhiêu Nhiêu cầm chiếc làn, men theo con đường quanh co về nhà.
Thời tiết không nóng cũng không lạnh, ngọn gió thổi tới mặt nàng vô cùng dễ chịu, nàng đi từ cửa sau của giáo Hỗn Luân ra ngoài rồi men theo con đường núi vòng ra phía sau.
Đường núi không rộng lắm, là con đường những đệ tử trong giáo thường dùng để lên núi, đi nhiều quá nên tự nhiên xuất hiện một con đường cũng khá bằng phẳng.
Hôm nay về nhà, nàng sẽ nướng một ít bánh quy, ngày mai có thể bọn trẻ sẽ đến. Nàng có thể dùng lò nướng nướng vịt, trong ruột vịt nhồi đầy rau, nhất định sẽ rất ngon.
Ngày mốt khi có thời gian rỗi, nàng dành thời gian ra ngoài, mua một chút đồ dùng hàng ngày.
Lúc đến nơi đặt bẫy trong rừng, Mộc Nhiêu Nhiêu theo thói quen nhìn vào trong.
… Hả? Nàng không nhìn nhầm chứ, trong cái hố sâu khoảng hai mét sao lại có một người đang nằm co ro nhỉ?
Lúc đi đường không phát hiện ra cái bẫy nên không cẩn thận rơi xuống à?
“Ngươi không sao chứ?” Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi xổm xuống đất, thò đầu vào trong cái hố.
Chỗ nàng ngồi xuống vừa hay tạo ra một cái bóng râm, che mất luồng sáng rọi vào bên trong. Nhất thời nàng không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ nhìn thấy đó là một nam nhân từ chiếc trường bào màu trắng, phần ngực bằng phẳng cùng dấu chân.
“Ngươi còn tỉnh không?”
Người bên dưới không trả lời lại, người này rảnh rỗi đi dạo sau núi hẳn là người của giáo Hỗn Luân, bách tính bình thường hẳn không dám đi lại lung tung ở đây.
Chẳng lẽ người này bị ngã sau đó hôn mê rồi sao?
Nàng bỏ chiếc làn xuống, cẩn thận nhảy xuống bên dưới hố.
“Ngươi không sao chứ?” Nàng đỡ nam nhân đang ngã trên mặt đất dậy.
Nam nhân này không thấp, chân dài vai rộng, ít nhất cũng phải 1m8. Mái tóc dài mượt xõa trên vai, chiếc trâm ngọc cài sau đầu hình như bị vỡ trong lúc rơi xuống đây.
Nàng nhìn qua chiếc trâm ngọc được chạm khắc rất tinh xảo…. Nhìn có vẻ giá cũng không rẻ lắm.
Trong giáo Hỗn Luân, người dùng được chiếc trâm ngọc tốt như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tầm mắt của nàng nhìn xuống dưới, miếng ngọc bội đeo ở eo của nam nhân này thu hút sự chú ý của nàng. Mặt trên của viên ngọc trắng muốt chạm khắc rồng phượng mấy chữ “Không sơn kim nhật”.
Không sơn kim nhật…
Khi nhặt được một chiếc rương chạm đầy châu báu, chiếc rương vừa hay lại không khóa, đương nhiên ai cũng sẽ mở ra xem thử, xem bên trong đựng thứ gì.
Tâm trạng của Mộc Nhiêu Nhiêu hiện giờ chính là như vậy, nam nhân này chăm chút kỹ càng, mái tóc dài không một sợi chẻ ngọn, lại cả miếng ngọc bội có giá không rẻ kia nữa. Hơn nữa người này lại còn dám đi lại lung tung một mình sau núi… Trong đầu Mộc Nhiêu Nhiêu bật ra một cái tên, một suy nghĩ không thể chắc chắn hơn.
Suy đoán này làm da đầu nàng tê rần.
Không đúng, theo tiến trình trong tiểu thuyết, tiếp theo đó người này sẽ tẩu hỏa nhập ma và được nữ chính cứu mới phải, sao lại nằm trong cái bẫy bắt thú rừng của nàng được?
Nàng hít sâu vào hai hơi, Mộc Nhiêu Nhiêu nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đang che mặt người đàn ông này ra.
Ngay lập tức, Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức ngẩn người.
Đây là một khuôn mặt thế nào vậy?
Mày kiếm mi vũ, da trắng như ngọc.
Làn da thậm chí còn trắng hơn một người phụ nữ, nhìn xong, nhịp tim của Mộc Nhiêu Nhiêu càng đập nhanh hơn.
Sắc đẹp này có thể nói là bông hoa quý của nhân gian.
Với khuôn mặt này thì đừng nói nhân vật nữ chính muốn cứu hắn mà ai nhìn thấy cũng muốn cứu.
Đương nhiên không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, nếu như thật sự tâm sinh tướng, hẳn với khuôn mặt này đây sẽ là người lương thiện nhất ở đất nước này.
Nhưng không thể ngờ rằng, hắn có một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh như vậy mà lại là người của tà giáo, lại còn xuất sắc như vậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu đưa tay ra, rụt rè chạm vào mặt của hắn, khuôn mặt lành lạnh và rất mềm mịn, nàng lại đưa tay ra sờ thêm: “Tỉnh lại đi.”
Làn da ở lòng bàn tay nàng hơi run rẩy, hàng lông mi dài và đậm kia hơi động đậy. Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng thu tay lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi tỉnh lại chưa? Ngươi có ổn không?”
Chủ nhân của gương mặt đẹp trai kia mở hàng lông mi dài lên, hai mắt vẫn còn mờ mịt, hắn chớp mắt.
Ngay sau đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng của người này bắt đầu mở to, nhìn một vòng xung quanh, hắn nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu rồi đến mức hai mắt lồi cả ra ngoài.
Ừm, hình như có gì không đúng lắm. Đôi mắt này đúng là rất đẹp nhưng mắt của người bình thường nhất định sẽ không nhìn ngó xung quanh không kề kiêng dè như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu của việc hắn bị tẩu hỏa nhập ma à?
Mộc Nhiêu Nhiêu lớn lên ở thế kỷ 21 nên thật sự không biết tẩu hỏa nhập ma sẽ có dấu hiệu gì, thậm chí nàng cũng không hiểu nguyên lý của chuyện này là gì.
Mọi chuyện phải trở về nửa canh giờ trước.
Công pháp của Sầm Không đã luyện đến một nửa cấp tám, mặc dù đã đạt tới ranh giới của cấp thứ chín nhưng vì kinh mạch không chịu nổi uy lực ghê gớm của công pháp, khiến kinh mạch trong cơ thể đảo chiều, lờ mờ xuất hiện dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.
Sầm Không hiểu rõ, nếu để người khác phát hiện hắn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma thì chẳng cần dùng võ công chính đạo để tiêu diệt hắn mà ngay cả mấy tên giáo đồ trong giáo Hỗn Luân liên thủ lại cũng có thể đối phó với hắn.
Trong giáo Hỗn Luân, không có một ai là người tốt, nếu không phải bọn chúng không đánh lại hắn thì bọn chúng đã tạo phản từ lâu rồi.
Chuyện tạo phản trong giáo Hỗn Luân dễ hơn nhiều so với trong triều đình, không có nhiều đất phong nên không cần suy nghĩ quá nhiều, muốn tạo phản là tạo phản, chỉ cần xem nắm đấm của ai rắn hơn.
Sầm Không hít vào một hơi, theo lối mật đạo mà chỉ các giáo chủ mới biết để trốn ra sau núi.
Trong nguyên tác, Sầm Không tẩu hỏa nhập ma, loạng choạng đi tới sau núi rồi lăn thẳng xuống chân núi. Đúng lúc đó nhân vật nữ chính đi ngang qua núi Thanh Loan và cứu giúp.
Nhưng phía sau núi Thanh Loan có hơn phân nửa là đất trồng trọt của Mộc Nhiêu Nhiêu và giáo Hỗn Luân.
Bởi vì chăm bón hợp lý, cây mọc lên rất cao, cả ngô và cao lương đều cao ngang bằng một người trưởng thành.
Sầm Không đen đủi, lại chọn phần đất đang trồng thử cây, mà cây ở đây lại mọc cao nhất ở đó, đừng nói là lăn xuống núi, đến đi bộ năm mét cũng đã là rất tốn sức. Sầm Không kiềm chế cơn tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng bẻ ngô trong ruộng ngô.
Cuối cùng Sầm Không cũng đi qua ruộng ngô, đi đến nơi Mộc Nhiêu Nhiêu nuôi gia cầm, có gà và vịt.
Gà và vịt đều hết hồn, chuyện gì vậy? Những lần Mộc Nhiêu Nhiêu đến lấy trứng, nàng đều nhặt trứng xong rồi về, không hề dề dà trong ổ.
Sầm Không xuyên qua ổ gà ổ vịt, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo của hắn bắt đầu nghi ngờ, vì sao sau núi lại có nhiều thứ linh tinh như vậy?
Bị ruộng ngô và gà vịt làm ảnh hưởng, con đường lăn xuống núi của Sầm Không đi chệch quỹ đạo, hắn lao thẳng đầu vào một chiếc bẫy mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã đào, nghẹo đầu sang một bên rồi ngất đi.
“Ngài vẫn ổn chứ?” Mộc Nhiêu Nhiêu hỏi, không chắc chắn lắm.
Đôi mắt nhìn xung quanh của Sầm Không cuối cùng cũng quay về đúng vị trí, hắn nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Mộc Nhiêu Nhiêu không chắc hắn đã tẩu hỏa nhập ma hay chưa, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngài có nhớ mình là ai không?”
Sầm Không không nói câu nào, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Như vậy là nhớ hay không nhớ.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngài là Sầm giáo chủ, là giáo chủ của giáo Hỗn Luân, ngài còn nhớ không?”
Theo suy đoán của nàng, tám chín phần người này chính là Sầm Không.
Từ khuôn mặt của hắn, y phục cho tới miếng ngọc bội “Không sơn kim nhật” hắn đeo ở eo.
Khuôn mặt không chút cảm xúc của Sầm Không cử động, hắn chau mày nói: “Sầm giáo chủ cái gì? Giáo Hỗn Luân cái gì?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: Ừm, vậy là tẩu hỏa nhập ma thật rồi, đến mình là ai mà cũng quên mất.
Sầm Không đứng dậy khỏi chiếc hố, phủi bùn đất, lông gà, lông vịt trên y phục rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên: “Đây là đâu? Ngươi là ai? Ngươi vừa nói ta là ai?”
“Ọt ọt”
Cái hố vọng lại tiếng.
Sầm Không sờ bụng mình, nói với Mộc Nhiêu Nhiêu rất tự nhiên: “Người, làm gì đó cho ta ăn đi.”
Tính tình này rất giống một thiếu gia hay nổi nóng.
Tạm thời không nói đến việc vì sao không phải ra ngoài rồi mới ăn mà lại chui xuống hố để nói chuyện ăn uống.
Mộc Nhiêu Nhiêu xoa mày, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Trong nguyên tác miêu tả khá nhiều về Sầm Không, đến cả một người chỉ đọc qua như nàng vẫn còn có ấn tượng, đại khái đây là một người ít nói, hai là thiên hạ vô song.
Người hiện giờ đang đứng trước mặt nàng rõ ràng không giống nguyên tác lắm.
Mặc dù nàng không hiểu khi tẩu hỏa nhập ma sẽ có những triệu chứng gì.
Nhưng theo những gì nàng biết, hẳn là ý thức hỗn loạn, tính cách thay đổi, trong não xuất hiện những khoảng trắng… không phải là quỷ nhập thân thì cũng là tâm thần phân liệt.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, Sầm Không không chỉ nhiều tính xấu mà còn vô cùng ngang bướng cứng đầu.
Vất vả cho cô rồi, cô Mộc.