Lúc bọn trẻ còn nhỏ, hầu hết những câu chuyện tình yêu đầu tiên mà chúng được nghe đều là ba và mẹ mình ở bên nhau như thế nào.
Dù cho quá trình đó có nhạt như nước lã đến đâu đi nữa, chúng cũng có thể nghe được câu chuyện “năm tháng tĩnh lặng” phiên bản thời thiếu niên, thường thì ba mẹ chỉ kể chuyện tới trước khi con cái chào đời, đó là kết cục vô cùng hoàn hảo, không có gì đẹp hơn vào khoảng thời gian đó cả.
Người đã từng trải đều sẽ thở dài và nói một câu: Hãy trân trọng thế giới chỉ có hai người.
Ý trên mặt chữ, chính là lúc có con rồi bạn mới thế gian thế này thực sự tồn tại những thần thú khiến bạn hận đến nghiến răng ken két nhưng lại không ra tay gϊếŧ chết hắn được.
Trước mặt bọn trẻ có rất nhiều chuyện không thể có gì nói đó hết được, đa số đều là cố tình làm cho những kỷ niệm đó đẹp hơn mà thôi.
Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt của Mộc Nhiêu Nhiêu và Sầm Không hoàn toàn không được tô điểm để trở nên đẹp đẽ hơn chút nào, cũng không thể nào ra tay được.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt đã uy hϊếp nàng, khiến nàng nếm khổ cực, hay là sai sót ngẫu nhiên khiến hắn rơi xuống hố sâu ở đồng bắp, tất cả đều không phải là dáng vẻ của một cặp đôi yêu nhau mà lúc gặp nhau có lẽ có.
Vậy nên, nàng đã chọn cách thay đổi một chút so với hoàn cảnh thực tế, không thể bôi đen hình tượng của người cha già nói năng thận trọng trong mắt của mấy đứa con được.
Phiên bản mà nàng kể cho Sầm Tiểu Nhị nghe là khi Sầm Không luyện công làm cho tim mạch của mình bị thương và hôn mê bất tỉnh ở sau núi, đúng lúc nàng đi ngang qua đã cứu hắn.
Mang theo một chút số phận định sẵn trong cuộc đời, và rồi là cảnh “anh hùng” cứu mỹ nhân.
Nhưng trên thực tế lại là sai sót ngẫu nhiên, và trong lòng thì mang ý tà niệm.
Sầm Tiểu Nhị giả bộ không quan tâm đến câu chuyện lần đầu tiên gặp mặt của phụ mẫu mình, nhưng động tác trên cơ thể đã bán đứng cậu bé rồi. Lỗ tai vểnh lên, đôi mắt to tròn sáng ngời rực rỡ, lóe lên ánh sáng hóng chuyện.
“Phụ thân luyện tập cũng sẽ khiến tim mạch của mình bị thương ạ?” Sầm Tiểu Nhị không thể tin rằng một cao thủ lợi hại như phụ thân mình mà cũng sẽ bị nội thương.
Không chỉ là khiến tim mạch bị thương, mà thậm chí còn hôn mê bất tỉnh nữa, đến cả bản thân mình là ai cũng không biết luôn.
Trong lòng Mộc Nhiêu Nhiêu thầm phỉ nhổ nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nói: “Cho dù là ai đi nữa nhưng nếu luyện công không đúng thì đều sẽ làm tổn thương đến tim mạch, con quên những lời dì lớn con đã nói rồi sao?”
Sầm Tiểu Nhị nhớ lại những lời của Mộc Thải Thải rồi nói: “Võ công càng lợi hại thì càng nguy hiểm ạ?”
Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Diệt Thánh Tâm Pháp mà phụ thân con luyện là công pháp làm tính cách của con người bị mất đi nhất.” Không phải là bị du͙© vọиɠ gϊếŧ người khống chế, mà là đang sống sờ sờ rồi bị đau cho đến chết, vậy nên giáo chủ của các triều đại đều chết sớm.
Chính vì Sầm Không đã phải chịu sự hành hạ dã man như vậy từ nhỏ rồi nên cả hắn và Mộc Nhiêu Nhiêu đều không cho Sầm Tiểu Nhị luyện Diệt Thánh Tâm Pháp. Trên thế giới có hàng ngàn môn võ công, không nhất thiết phải luyện loại võ công tự hành hạ bản thân này.
Sầm Tiểu Nhị có chút không cam tâm nói: “Vậy thì tại sao phụ thân lại không cho con luyện Diệt Thánh Tâm Pháp chứ?”
Một đứa trẻ có lòng tự trọng cao như Sầm Tiểu Nhị mà nói những lời như cái gì mà phụ mẫu làm như vậy là muốn tốt cho con, Diệt Thánh Tâm Pháp quá khổ cực thì cậu bé sẽ không nghe, ngược lại sẽ cảm thấy phụ mẫu coi thường cậu bé nữa.
Mộc Nhiêu Nhiêu lấy khăn mềm lau thuốc dầu trên tay rồi nói: “Con lớn lên có muốn trở thành giáo chủ của giáo Hỗn Luân không?”
Sầm Tiểu Nhị do dự, cho dù vẫn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết trên đầu óc của mấy người trên dưới giáo Hỗn Luân không được tốt lắm, đến cả dì lớn Mộc Thải Thải của cậu bé cũng vậy.
Môn toán dạy ở trường tư thục, dù cậu bé có nhắm mắt cũng vẫn có thể tính đúng được, nhưng bọn giáo đồ thì không như thế, phép cộng trừ trong phạm vi 100 cũng có thể khiến bọn họ phải bực bội cả ngày.
Thủ lĩnh một đám người như vậy, theo như mẫu thân của cậu bé nói thì phụ thân cậu bé chẳng khác nào đang mở y quán, chuyên môn thu nhận những người không thể nào lăn lộn được ở chính đạo.
Ước mơ của Sầm Tiểu Nhị chính là một mình đi lang bạt đây đó, quát tháo giang hồ. Còn chưa quát tháo giang hồ mà trên lưng đã phải mang gánh nặng như vậy, đến lúc đó chắc chắn giang hồ sẽ chìm xuống hồ mất.
Mộc Nhiêu Nhiêu hiểu rõ con mình nói: “Phải là giáo chủ các triều đại mới có thể luyện Diệt Thánh Tâm Pháp được, con đừng nghĩ đến nữa.”
Mặc dù không cam tâm nhưng Sầm Tiểu Nhị cũng chỉ có thể ậm ừ đáp lại một tiếng.
Mộc Nhiêu Nhiêu xoa đầu cậu bé: “Trên thế giới có rất nhiều tâm pháp lợi hại, không nhất thiết là con phải nối gót theo phụ thân của con. Chàng ấy đã đi qua nửa cuộc đời của mình rồi, bây giờ con phải đi theo con đường riêng của mình thôi.”
Chàng ấy đã phải nếm nhiều khổ cực như vậy mới giúp con có quyền tự do lựa chọn, vậy nên con đừng lãng phí nó.
Sầm Tiểu Nhị mù mà mù mờ gật đầu.
“Ừm, được rồi, vậy bây giờ con nói cho nương biết, tại sao con lại cạo trọc đầu người ta vậy? Thân thể tóc da là thứ nhận của phụ mẫu, con làm như thế này giống như khiến người ta bị gãy mất một cánh tay vậy đó, biết không hả?”
Sở thích của Lý hộ pháp chính là mấy thứ đó, ăn uống rồi chơi trai, đặc biệt là cái cuối cùng, đó là yêu cầu công việc của bà ta, trong phạm vi công việc thì Mộc Nhiêu Nhiêu cũng sẽ không nói gì.
Sầm Tiểu Nhị: “Quả cầu của hắn ta đã đυ.ng phải Lạc Lạc rồi mà còn không xin lỗi nữa!”
Ban đầu Mộc Nhiêu Nhiêu nuôi được con chó lông tạp tên Ba Tức ở sau núi, sau này Ba Tức đẻ được một lứa chó con, một trong số đó tên là Lạc Lạc, cùng lớn lên với Sầm Tiểu Nhị.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngoài cắt tóc ra thì không còn cách nào khác có thể giải quyết được sao?”
Sầm Tiểu Nhị suy nghĩ một chút: “Con có nên đánh hắn ta một trận không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Điều con nên làm nhất không phải là tự mình ra tay để giải quyết mà là đi nói cho Lý hộ pháp bảo bà ta quản người của mình cho tốt vào.”
“Nếu bà ta quản không tốt thì con mới có thể quản thay bà ta được, cái này gọi là mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó cả.”
Sầm Tiểu Nhị: “Vậy bây giờ con phải đi nói với Lý hộ pháp ạ?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Bây giờ thì không cần đi nữa.” Con đã cạo đầu nam sủng nhà người ta thành tên hói mất rồi còn đâu.
Mộc Nhiêu Nhiêu gõ nhẹ vào trán của Sầm Tiểu Nhị rồi nói: “Người mà con không nên chọc giận nhất chính là phụ thân của con đó.”
Sầm Tiểu Nhị bỗng nhiên quay đầu lại, vô cùng không vui: “Ông ấy vừa biết chuyện xảy ra thì đã phạt con rồi! Rõ ràng không phải là lỗi của con mà!”
“Nhưng con là con trai của chàng ấy.”
Sầm Tiểu Nhị không hiểu.
Mộc Nhiêu Nhiêu phân tích cho con trai nghe: “Con chưa thông qua Lý hộ pháp mà đã trực tiếp cạo đầu người của bà ta rồi. Chuyện này cũng giống như đánh vào mặt bà ta vậy. Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu người khác không nói gì với con mà đã cạo sạch lông của Lạc Lạc, mặc dù có thể là tiếng sủa của Lạc Lạc sẽ dọa khiến người khác thấy sợ nhưng liệu con có tức giận hay không?”
Sầm Tiểu Nhị không nói gì.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Mặc dù chàng ấy là phụ thân của con, nhưng chàng ấy cũng là giáo chủ. Chàng ấy phải cố gắng xử lý mọi việc công bằng, cho người khác một lời giải thích. Nếu không người khác sẽ bàn tán rằng chàng ấy dung túng cho con làm xằng làm bậy, con nghe đã hiểu chưa?”
Dựa theo sự can đảm của mọi người trong giáo Hỗn Luân, có lẽ sẽ không có ai dám nói Sầm Không xử việc không thỏa đáng đâu. Nhưng vẫn cần phải giáo dục trẻ con, không thể để nó lớn lên trong tư duy lệch lạc được.
Huống hồ gì cách xử lý này của Sầm Không vẫn chưa đủ công bằng.
Với sự hiểu biết của nàng về Sầm Không, dự rằng từ nay về sau nam sủng đó sẽ không xuất hiện ở giáo Hỗn Luân nữa đâu.
Sầm Tiểu Nhị như hiểu như không, gật đầu.
“Nếu như con hiểu rồi thì về xin lỗi phụ thân con đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đứng dậy, nhìn sắc trời, đã là chạng vạng tối rồi.
Sầm Tiểu Nhị nắm lấy tay áo nàng: “Nương, con còn chưa nói xong mà, sau khi nương cứu phụ thân rồi thì như thế nào nữa?”
“Sau khi ăn tối xong thì nương sẽ kể cho con nghe tiếp, có lẽ giờ này đệ đệ của con đang tìm nương rồi.” Không biết một mình Sầm Không có thể ứng phó được với Tiểu Tam và Tiểu Tứ hay không.
Mộc Nhiêu Nhiêu thuận theo hành lang đi tới thư phòng, trên đường các giáo đồ tới tấp cúi đầu hành lễ với nàng.
Khi cách thư phòng vẫn còn một đoạn ngắn nữa, từ xa nàng đã nghe thấy tiếng cười vô cùng vui vẻ của Sầm Tiểu Tứ rồi.
“Ha ha ha ha” Giống hệt như một con vịt con được thả xuống ao cá mà quác quác những tiếng hạnh phúc vậy.
Hai cánh cửa của thư phòng mở ra, sau đó Mộc Nhiêu Nhiêu thò đầu vào trong nhìn, muốn tạo bất ngờ cho tên nhóc và phụ thân của cậu bé, kết quả là nàng lại bị ngạc nhiên hết hồn.
Nàng chỉ nhìn thấy tay phải Sầm Không cầm cuốn sách, tay trái ném Sầm Tiểu Tứ lên trời giống như đang quăng quả táo vậy đó.
Ném lên cao rồi lại vững vàng đỡ lấy.
Sầm Tiểu Tứ xoay lật, nhảy nhót trong không trung, duỗi tay, duỗi chân, cười đến nỗi nước miếng chảy hết ra ngoài.
Đôi mắt to tròn nhìn thấy nương mình thò đầu vào bên trong, Sầm Tiểu Tứ nhìn về phía cửa phòng, mơ hồ hét lên: “Ưm! Ưm!”
Giống như cảm nhận được điều gì đó nên tay phải của Sầm Không đặt cuốn sách xuống, tay trái vững vàng đỡ lấy Sầm Tiểu Tứ, nhìn về phía cửa phòng. Giống như người vừa mới chơi đùa với đứa trẻ như xiếc ảo thuật không phải là hắn vậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu bước vào phòng: “… Chơi vui quá ha.”
Sầm Không cúi đầu liếc mắt nhìn Sầm Tiểu Tứ vẫn chưa chơi hết hứng, dùng hết sức lực cơ thể mình xoay đầu lại nhìn về phía mẫu thân của cậu bé, gật đầu: “Phụ thân rất vui.”
Mộc Nhiêu Nhiêu nhướng mày: “Không phải ta nói phụ thân con, mà là con đấy.”
Sầm Không vờ như không nghe thấy gì, hắn cũng không trả lời nàng, đưa Sầm Tiểu Tứ cho nàng và nói: “Tiểu Nhị đi tìm Nguyệt Nguyệt rồi.” Lão đại nhà họ Sầm tên là Sầm Minh Nguyệt.
Mộc Nhiêu Nhiêu liếc hắn một cái, nhận lấy Sầm Tiểu Tứ đang vặn vẹo thân thể như con sâu non khoan trong lòng nàng, sau đó lập tức thay đổi thành gương mặt tươi cười.
“Cục thịt nhỏ của nương.” Trên gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Sầm Tiểu Tứ vừa có mùi thơm thì Sầm Tiểu Tứ đã bật cười lớn tiếng “ha ha ha”, trong miệng còn phun ra nước miếng nữa.
Mộc Nhiêu Nhiêu lấy ra một chiếc khăn tay bằng vải mềm từ trong lòng của Sầm Không, nhẹ nhàng lau nước miếng cho Sầm Tiểu Tứ. Sau đó ôm cậu bé ngồi trên ghế dài trong phòng, trêu đùa với cậu bé.
Ánh mắt của Sầm Không vẫn luôn đặt trên người hai mẹ con bọn họ, nhìn họ tương tác với nhau, đầy vẻ chuyên chú và dịu dàng.
Thấy đã qua một khắc rồi mà ánh mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu nãy giờ vẫn luôn dán trên người của Sầm Tiểu Tứ, không hề có chút biểu hiện gì gọi là ngẩng đầu lên và quan tâm tới hắn cả.
Sầm Không đi qua cầm lấy cuốn sách với sắc mặt không thay đổi, sau đó dạt người nàng ra rồi ngồi xuống.
Mộc Nhiêu Nhiêu liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào khoảng trống của chiếc ghế dài ở đầu kia. Hắn muốn ngồi chen chúc kiểu này à?
“Khụ.” Sầm Không hắng giọng.
Mộc Nhiêu Nhiêu liếc mắt nhìn hắn, rồi cả cuốn sách vẫn đang mở trong tay hắn nữa, vẫn là trang đấy, không thay đổi.
Đây là một cuốn du ký.
Trang này viết về chuyện tác giả đã đi qua ngọn núi nào đó, mô tả lại cảnh sắc trong ngọn núi đó.
Mộc Nhiêu Nhiêu xem qua một chút, miêu tả không khác ngọn núi sau viện là mấy, không có gì khác biệt, đẹp đến như vậy cơ à? Hay là bên trong còn có ẩn ý gì đó mà nàng nhìn không ra chăng?
Sầm giáo chủ đẹp trai tuấn tú phát hiện từ sau khi Tiểu Tứ ra đời, giáo chủ phu nhân dành càng ít thời gian cho hắn hơn.
Hàng ngày nàng đều bận lên lớp tư thục, cùng làm cái gì mà “thí nghiệm” với các cô gái lớn. Tư vấn tâm lý cho Sầm Tiểu Nhị, chơi trò chơi với Tiểu Tam, chỉ còn lại một ít thời gian thôi mà nàng cũng phải chơi với Sầm Tiểu Tứ.
Vậy còn hắn thì sao? Hắn đường đường là một người vừa tuấn tú vừa cơ trí đến vậy cơ mà.
Sầm Không vờ như không có chuyện gì nói: “Bầu không khí như bây giờ rất tốt.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngầm hiểu trong lòng, giả bộ bối rối, cố ý nói: “Rất tốt luôn, rất yên tĩnh. Chàng muốn đọc cho ta nghe về đoạn du ký này à?”
Sầm Không hơi dừng lại, dứt khoát đặt cuốn sách xuống, nhìn khóe miệng đang không giấu nổi ý cười của Mộc Nhiêu Nhiêu.
Cả gương mặt như giãn ra, “mỹ nhân” nhàn nhạt nói: “Ta thấy nàng có thể hôn ta đó.”
Giọng điệu đó giống hệt như nhiều năm về trước, nhưng thần sắc đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Sầm Tiểu Tứ hất chiếc cằm góc cạnh của mình: “Hôn cả con nữa.”
Mộc Nhiêu Nhiêu không kìm nén được, bật cười một tiếng, ôm Sầm Tiểu Tứ đang cười ngốc nghếch nghiêng qua một bên, giống hệt như một tên háo sắc sắp trộm hương vậy.
Lưng và thắt lưng của Sầm Không rất thẳng, nên vì để hùa theo chiều cao của Mộc Nhiêu Nhiêu, hắn phải cong nhẹ lưng xuống.
Hắn duỗi năm ngón tay mảnh khảnh của mình ra để che đi đôi mắt to tròn của Sầm Tiểu Tứ.
Không phù hợp lễ giáo thì không được nhìn.
Mộc Nhiêu Nhiêu hôn lên hai gò má của hắn rồi mỉm cười đứng dậy.
Kết quả là, Sầm Không vẫn duy trì tư thế hơi cong xuống, giống như đang chờ điều gì đó.
Mộc Nhiêu Nhiêu do dự một hồi rồi nói: “… Cục thịt lớn của ta à?” Là đang đợi những lời này sao?
Giáo chủ mỹ nhân từ từ đứng thẳng lưng lên, qua vài giây sau, mặt không biểu cảm đánh giá nói: “Câu cuối cùng này đừng nói thì hơn.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: Chàng đòi hỏi nhiều thật đấy!