Sơn Trà cười cười không nói chuyện, Tạ Tri Viễn thì lại bị hai câu này nói cho trong lòng cực kỳ thoải mái.
Người bán hàng thấy hai người đều muốn chọn một bộ quần áo cho đối phương, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nói với Sơn Trà: “Cô đợi một chút, tôi nhớ ra có hai bộ quần áo đúng lúc rất phù hợp với hai người, để tôi lấy ra, cho hai người xem thử.”
Chưa tới một lát, cô ấy đã mang theo hai bộ áo lông vũ kiểu mới mới tinh đi tới.
“Hai ngươi xem thử cái này đi, thấy được không?”
Người bán hàng giơ quần áo lên, lúc này Sơn Trà mới nhìn thấy kiểu dáng của hai bộ áo lông vũ đều giống nhau, chỉ là kích cỡ lại khác nhau rất nhiều, hơn nữa màu sắc cũng không hoàn toàn giống, một bộ là màu xám đậm hơi sáng hơn màu đen một chút, bộ còn lại thì là màu trắng giống như sữa bò.
“Màu xám này không có gì hiếm lạ, chủ yếu là màu trắng này, màu này tới bây giờ, chúng tôi còn bàn bạc khéo có khi là nhập nhầm hàng, thì một bộ như thế, màu sắc còn khác hoàn toàn không giống bình thường, trắng như vậy, người bình thường chắc chắn mặc không được kiểu này, lại nói cũng không biết xử lý như nào. Tôi vốn còn nghĩ chỉ có thể nhét cái này vào đáy hòm trước, xem lúc nào thích hợp thì xử lý, kết quả vừa mới nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ nếu như bộ này là cô mặc, thì chắc chắn sẽ đẹp, hơn nữa cũng rất phù hợp.”
Câu này thật ra không phải khen ngợi, quần áo này đúng là không thích với người bình thường.
Lúc bộ đồ này tới, thật ra mọi người đều rất thích, nghĩ dù sao chỉ có một bộ, trong lòng mọi người đều thấy muốn mua, kết quả vừa mặc vào người, lại phát hiện nhìn khác hoàn toàn so với lúc treo lên.
Nó có chất liệu đặc thù, thoạt nhìn có chút xù xù, lại là màu trắng, dáng người của bọn họ giống nhau, mặc vào nhìn kỹ, lại thấy giống cái màn thầu ủ bột vậy.
Hơn nữa màu trắng thuần này thật sự rất kén người mặc, người bình thường mặc vào cũng không tôn lên nổi. Chủ yếu là nó còn không rẻ, tơ ngỗng khá đắt, màu trắng lại rất dễ bẩn, mà nếu bị bẩn thì cũng không biết giặt như thế nào.
Nhưng Sơn Trà thì không giống, vóc dáng của cô cao hơn phần lớn các cô gái ở trung tâm mua sắm một chút, dáng vẻ lại trắng nõn xinh đẹp, chưa mặc vào người đã có thể nghĩ đến, cô mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp. Hơn nữa mọi người còn đều biết Sơn Trà có một người chồng cực kỳ thương cô, bình thường việc gì trong nhà cũng đều không cho cô làm, như thế vừa nói, bộ áo lông vũ màu trắng này lại giống như được làm ra cho riêng cô vậy.
Người bán hàng đưa quần áo cho Sơn Trà, cô nhìn thoáng qua, đúng là rất đơn giản xinh đẹp, có điều cũng không làm cho cô đặc biệt động lòng, bởi lẽ kiểu dáng như vậy so với áo lông vũ đời sau, vẫn kém hơn rất nhiều.
Chỉ là Sơn Trà không thấy động lòng, Tạ Tri Viễn lại liếc mắt một cái liền coi trọng, anh không chỉ coi trọng bộ đồ này, mà còn coi trọng chiếc áo lông vũ màu xám đậm còn lại kia nữa.
Trong lòng anh cũng không có khái niệm mặc đồ đôi gì đó, chỉ là cảm thấy Sơn Trà mặc bộ màu trắng này vào chắc chắn sẽ rất đẹp, mà bộ còn lại kia chắc chắn sẽ mặc ở trên người mình, như vậy chỉ cần hai người bọn họ đứng chung một chỗ, không cần phải nói lời gì thì chắc chắn mọi người cũng đều có thể nhìn ra được bọn họ là một đôi, ngẫm lại cũng cảm thấy khá tốt.
Nghĩ như thế, Tạ Tri Viễn lập tức nhận quần áo tới, để Sơn Trà mặc thử.
Sơn Trà thấy đôi mắt anh sáng cứ như cún con nhìn thấy xương, sao lại không biết anh suy nghĩ gì, thế là cũng chưa nói gì, liền nhận quần áo tới thử.
Quần áo này mặc ở trên người Sơn Trà quả nhiên không giống bình thường, bộ đồ hơi xoã tung tôn lên mặt Sơn Trà càng nhỏ, làn da trắng nõn của Sơn Trà cũng hoàn toàn có thể đọ lại được màu trắng sữa này, kết quả không cần nói cũng biết.
Tạ Tri Viễn và người bán hàng lạp tức đôi mắt sáng lên.
Chính anh còn chưa thử bộ kia, đã lập tức nói: “Gói cái này vào đi.”
Sơn Trà nói: “Bộ màu xám kia anh cũng mặc thử xem đi.”
Ánh mắt Tạ Tri Viễn đặt ở trên người Sơn Trà vốn chưa thu lại, nghe Sơn Trà bảo anh cũng thử xem quần áo, mới hậu tri hậu giác ừ một tiếng, cởi áo trên người mình ra, xách theo bộ màu xám đậm kia mặc thử.
Lần này đến lượt Sơn Trà hai mắt sáng lên.
Tạ Tri Viễn có vóc dáng cao, dáng người tốt, muốn eo có eo, muốn chân có chân, bình thường ở nhà mặc quần áo bình thường nhất, vẫn có thể nhìn ra được là dáng người tiêu chuẩn người mẫu, càng đừng nói là một bộ áo lông vũ thủ công hoàn mỹ, mặc ở trên người anh, lại giống như người mẫu mộc mạc mới ra của đời sau không cần tân trang vậy, đẹp trai cực kỳ.
Sơn Trà nhìn Tạ Tri Viễn từ trên xuống dưới một lần, cực kỳ vừa lòng.
Tạ Tri Viễn bị cô nhìn mà ngực nóng lên, chỉ muốn lập tức ôm người tới, hôn lên hai cái.
Có điều anh cũng chỉ nghĩ mà thôi, dù sao đây là ở trung tâm mua sắm, cũng không phải là ở nhà, anh có muốn làm như thế thật, nếu Sơn Trà giận anh, một tháng sau đó cũng không cho anh lên giường ngủ, vậy thì không phải là mệt quá độ sao.
Sơn Trà thấy Tạ Tri Viễn cũng nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cũng biết trong đầu người này chắc chắn lại không nghĩ gì tốt, cô trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, đang muốn nói với người bán hàng gói hết quần áo này lại cho cô, lại nghe thấy phía sau có hai giọng nói làm cho cô cực kỳ thấy quen mà cũng cực kỳ thấy ghét.
“Ngọc Trân này, con mau nhìn chỗ đó đi, bộ đồ mặc trên người cậu con trai kia thấy thế nào? Mẹ thấy cậu ta mặc không tồi, Bình An mặc vào chắc chắn cũng không kém!”
Triệu Xuân Hoa lôi kéo Tưởng Ngọc Trân, liếc mắt một cái là thấy Tạ Tri Viễn đứng đưa lưng về phía bọn họ, bà ta còn chưa nhận ra người kia là ai, đầu tiên là bị quần áo trên người anh thu hút ánh mắt, lôi kéo Tưởng Ngọc Trân đi tới trước mặt.
Tưởng Ngọc Trân vừa đi vừa ngẩng đầu lên nhìn theo lời mẹ cô ta nói, chỉ cảm thấy người trước mắt này hình như có chút quen mắt.
Chờ hai người cùng đi đến trước mặt, Tưởng Ngọc Trân cuối cùng mới thấy rõ gương mặt của người trước mắt, lập tức giật mình không thôi: Đây chẳng phải là Tạ Tri Viễn sao!