“Tại sao ngươi có thể nói như vậy?! Hơi quá đáng!!!” cầu tức giận kêu to, “Trò chơi đưa ra phần thưởng phong phú như thế, đương nhiên muốn tăng độ khó trên nền cơ bản! Bằng không làm sao trò chơi cân bằng?! Làm sao cân bằng hả!!!”
Đèn đỏ lóe lên trong quả cầu thủy tinh, hoa tuyết tung bay bị ánh đèn đỏ chiếu sáng trông như dòng máu sôi trào!
“Đám dân thường các người! Căn bản không hiểu gì cả!”
Giọng nói búng ra sữa rít gào.
“Quan giám sát không chỉ có nghĩa vụ cam đoan trò chơi vận hành bình thường, còn phải đúng lúc can thiệp khi trò chơi xuất hiện mất cân bằng! Ta không cố tình giấu giếm quy tắc trò chơi!”
Bạch Ấu Vi bình tĩnh nhìn nó, “Cho nên, nếu như khi chúng tôi đưa gấu bông cho nó có mặc đúng quần áo thì không sao, đúng không?”
“Đó là lúc…” cầu dừng nói, tiếp đó càng thêm phẫn nộ, “Ngươi cố tình làm ta nói hớ?!”
Bạch Ấu Vi phủ nhận: “Tôi không có.”
Cầu: “Rõ ràng chính là gài bẫy!!!”
Bạch Ấu Vi không tốn hơi sức cãi nhau với nó nữa, nhìn về phía đám người Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn: “Xem ra chỉ là vấn đề quần áo, lên lầu thay quần áo đi!”
Nghiêm Thanh Văn nhìn cô thật kỹ, gật đầu, quay người đi lên tầng hai.
Những người khác lục tục theo sau.
Thẩm Mặc là người cuối cùng rời khỏi, sau đó tầng một chỉ còn lại Bạch Ấu Vi và quả cầu, cùng với Lý Lý hôn mê bất tỉnh trên ghế sô pha.
Quả cầu thủy tinh lảo đảo bay tới bên cạnh Bạch Ấu Vi, âm trầm nói: “Ngươi cho rằng làm như vậy có thể thông quan à? Đừng có nằm mơ… Độ khó của nhà thú bông không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Rất nhanh, ngươi sẽ trả giá đắt cho tính tự đại của mình!”
Bạch Ấu Vi cười.
“Có chuyện ta muốn nói cho mi biết.” cô nói.
Cầu thất thần, lại gần hỏi: “Chuyện gì?”
Bạch Ấu Vi nói: “Thực ra… Trò chơi của mi là nát nhất trong tất cả trò chơi! Quá thối nát!”
Cầu: “…”
“Xem đi, ngươi trả giá đắt nhanh hơn ta.” Bạch Ấu Vi cong môi cười, “Giống như bây giờ, không thể không ngây người chịu đựng nhục nhã trước mặt người chơi. Vui vẻ không?”
Cầu: “……”
Tức giận ah.
Thật mong cô ta nhanh chết.
…
Từng người một bước xuống từ trên tầng.
Mọi người đã thay quần áo mới, song không hề thoải mái.
Chu Xu còn đỡ, trước đây cô thường mặc các loại trang phục biểu diễn và trang phục diễn kịch, đã quen mặc loại quần áo như thế này.
Tô Mạn thấy không tự nhiên. Cô là loại người ít mặc váy, ngoại trừ trường hợp không tất yếu, quanh năm cô mặc áo sơmi đơn giản thêm quần jean, nhưng bây giờ phải mặc loại váy công chúa rậm rạp bung xòe, còn có viền đăng ten và trang sức. Biểu cảm của Tô Mạn rất uất nghẹn.
Thầy Thừa mặc một bộ áo bành tô màu đen giống như quản gia của một trang viên cổ xưa nào đó.
Còn lại Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân là đại thiếu gia và tiểu thiếu gia bên trong trang viên đó.
Thân thể Lữ Ngang cường tráng, dù cho mặc vào nguyên bộ lễ phục vẫn giống như hộ vệ.
Ngoại hình Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn đủ cao, dáng người rất tốt, sau khi lên đồ giống như chàng hoàng tử cao quý kiêu ngạo —
Nhất là Thẩm Mặc, không biết có phải do ánh mắt Bạch Ấu Vi có thêm hiệu quả lọc kính không, cô thấy lúc Thẩm Mặc đi xuống lầu, con mắt gần như dính chặt vào anh.
Lễ phục vừa vặn, đường nét cứng rắn, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm … điểm nào cũng hoàn mỹ, ánh mắt cô không chút che giấu, cô thưởng thức anh gần như không biết chán.
Thẩm Mặc đi tới trước mặt cô, môi mỏng hơi nhếch.
“Cảm giác của anh sai à?” anh thấp giọng cười nói, “Vì sao anh cảm thấy ánh mắt của em hình như hơi… Sắc?”
“Có không ~” Bạch Ấu Vi cười hì hì ôm eo anh, tay nhỏ bé sờ tới sờ lui, “Quần áo thật vừa người.”
Nhắc tới điểm này, sắc mặt mấy người khác rất khó nhìn.
“Đúng vậy…” Lữ Ngang đáp lời cô, “Giống như đo ni đóng giày cho chúng ta vậy.”