Đọc truyện Full

Chương 73: 73: Tổng Tài Bá Đạo Là Anh Trai Tôi 7


Cha mẹ Lâm cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt sống chết không nói tự điền nguyện vọng, cho đến ngày hết hạn cũng không thay đổi chuyên ngành y đã chọn.
Lâm Uyên đang bận rộn với một dự án quan trọng, nên không thể tự mình đưa Tễ Nguyệt đi học.

Chờ hắn nhàn rỗi, thời gian huấn luyện quân sự của Tễ Nguyệt đều đã qua.

Mặc dù trường học ở thành phố này, nhưng trường có yêu cầu trong thời gian huấn luyện quân sự không thể rời khỏi trường, vì vậy tính ra Lâm Uyên đã nửa tháng không gặp Tễ Nguyệt, bên cạnh thiếu một người ầm ĩ, ngược lại có chút không thích ứng được với loại yên tĩnh này.
Tễ Nguyệt còn chưa tan học, Lâm Uyên đã đi ký túc xá Tễ Nguyệt trước, có thể là mới khai giảng năm nhất, ký túc xá cũng không bẩn đến mức không thể chịu đựng được.

Lâm Uyên nhìn khắp nơi, luôn cảm thấy nơi nào cũng không hài lòng, giường nhỏ như vậy, Tễ Nguyệt ngủ không thành thật, có thể lăn xuống hay không? Phòng tắm và nhà vệ sinh cũng nhỏ, gian phòng bốn người, Tễ Nguyệt nhà hắn từ khi nào đã phải trải qua cuộc sống chua xót như vậy.
Trong lòng Lâm Uyên rất bất mãn với Tô Triết, hắn giao Tễ Nguyệt cho Tô Triết chăm sóc, Tô Triết chính là an bài như vậy sao?
Trong hành lang truyền đến tiếng nói của thiếu niên, tràn đầy sức sống và tràn đầy năng lượng.

Khóa cửa truyền đến tiếng chuyển động, người mở cửa rõ ràng bị bóng dáng ngồi trong phòng làm cho giật mình.
Tễ Nguyệt bị bạn cùng phòng dừng lại chặn lại, tò mò nhìn vào trong phòng, nhất thời kinh hỉ kêu lên: “Anh!” Tễ Nguyệt chen vào phòng liền chạy tới trước mặt Lâm Uyên, kích động đến có chút lắp bắp: “Anh, sao anh lại tới đây? Không phải, anh không bận sao?”
Lâm Uyên nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, “Sao lại gầy rồi? Còn đen nữa.”
Tễ Nguyệt vừa nghe liền bùng nổ, buột miệng thốt lên, “Đó là anh chưa thấy qua người khác, các bạn học khác so với em càng đen hơn, em có dùng kem chống nắng.” Bên tai truyền đến tiếng cười của bạn học, Tễ Nguyệt mới phản ứng kịp y nói cái gì, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Bình thường y đều là ở trong nhà vệ sinh vụng trộm thoa kem chống nắng, sợ người khác nói y một đại nam nhân còn dùng kem chống nắng mà chỉ tụi con gái mới dùng, kết quả đã lén lút đến khi quân huấn kết thúc lại bị chính y nói ra, quá mất mặt.
“Họ là bạn cùng phòng của em à? Xin chào.” Lâm Uyên chuyển đề tài, giải tỏa sự quẫn bách của Tễ Nguyệt, nhìn về phía các nam sinh cùng Tễ Nguyệt tiến vào hi hi ha ha.
Mấy người thấy Lâm Uyên đều có vài phần dồn dập, vội vàng nói: “Xin chào, xin chào.”
Lâm Uyên cúi đầu nói với Tễ Nguyệt: “Sao không nói cho anh biết em ở ký túc xá như vậy? Để anh cho người điều chỉnh ký túc xá đơn cho em.”
“Anh ơi, em muốn sống một cuộc sống đại học bình thường, nếu ở ký túc xá đơn, em còn không bằng về nhà ở.

Em muốn kết bạn nhiều hơn ở trường đại học.”
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt một hồi, gật đầu xem như tiếp thu cách nói này của Tễ Nguyệt, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Tễ Nguyệt cho rằng Lâm Uyên có chuyện trọng yếu, liền ngoan ngoãn chờ ở một bên, chờ nghe thấy Lâm Uyên muốn trang hoàng lại ký túc xá ở trường của y, nhất thời nóng nảy, nhào tới trên người Lâm Uyên ngăn cản nói: “Anh, anh đừng như vậy.

Đây không phải là trường trung học.”
Bởi vì Tễ Nguyệt từng học ở trường trung học quý tộc, bên trong có các loại đặc quyền vì muốn thoải mái mà làm chuyện không thể tưởng tượng nổi đều rất bình thường.

Trang trí lại ký túc xá, điều chỉnh phòng ngủ sang trọng đơn độc căn bản là chuyện nhỏ không đáng kể.

Nhưng đến trường này, nó quá đột ngột.

Tễ Nguyệt nhận thấy ánh mắt tò mò khác thường của bạn cùng phòng, chỉ muốn che mặt.
Lâm Uyên dừng một chút, xác nhận Tễ Nguyệt không phải đang nói đùa, nói với trợ lý trong điện thoại một tiếng liền cúp điện thoại.
“Muốn kết bạn trải nghiệm cuộc sống đại học cũng không phải phải sống cuộc sống như thế này.”
Tễ Nguyệt cực kỳ quẫn bách, “Anh à, anh đừng nói nữa, anh tới đón em sao?” Không biết còn tưởng rằng y trong miệng anh trai đáng thương cỡ nào, sống chua xót lại vất vả, điều kiện trường học cùng phong cảnh của bọn họ đều xếp hạng rất cao, anh trai nói như vậy rất khiến người ta mắng.
“Dẫn em đi ăn cơm.” Lâm Uyên cầm lấy chìa khóa trên bàn liền ôm bả vai Tễ Nguyệt chuẩn bị dẫn y đi.
“Diệp Cảnh, cơm tối tôi không thể ăn cùng các cậu, chờ tôi trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cậu.” Tễ Nguyệt khoát tay chào tạm biệt bạn cùng phòng của mình.
Lâm Uyên nghe được tên trong miệng Tễ Nguyệt động tác dừng lại, theo tầm mắt Tễ Nguyệt nhìn về phía nam sinh đứng ở một bên.

Vừa rồi khi mấy người tiến vào, tâm thần Lâm Uyên đều đặt ở trên người Tễ Nguyệt đã lâu không gặp, thế nhưng không chú ý tới Diệp Cảnh, nhân vật chính trong cốt truyện.

Lợi dụng Tễ Nguyệt cung cấp tài nguyên sau đó lấy oán trả ơn, dùng một bộ biểu tình bất đắc dĩ không đành lòng không chút do dự đâm sau lưng.
“Anh.” Tễ Nguyệt trong giọng nói có bất mãn không chút nào che dấu, anh trai ở trước mặt y nhìn chăm chú người khác làm cho y rất mất hứng.

Nhưng chỉ banh mặt không có phát tác.

“Anh còn muốn cùng em đi ăn cơm không?” Thích nhìn người khác như vậy, vậy đi ăn tối với người ta luôn đi.

Tuy rằng giận dỗi như vậy, bất quá thân thể Tễ Nguyệt vẫn rất thành thật nắm lấy quần áo Lâm Uyên, một chút cũng không muốn buông ra.
“Đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, Diệp Cảnh vừa rồi bị nhìn chăm chú mới thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần mới phát hiện sau lưng đầy mồ hôi.
“Tôi đã nói Lâm Dĩ Mạch là phú nhị đại, nhìn thứ cậu ta bình thường dùng cùng quần áo không giống nhau, vừa nhìn đã biết là con cháu nhà giàu.”
“Cậu xem anh cậu ta, khí thế kia vừa nhìn liền biết không phải người thường.

Các cậu vừa rồi có nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay anh ta không? Có lần tôi vô tình nhìn thấy trong tạp chí, phía sau có rất nhiều số không, người ta chính là người đàn ông mang theo một căn nhà trên tay.” Trong giọng nói tràn đầy hâm mộ cùng ngạc nhiên.
“Không phải chứ?” Hai người hai mặt nhìn nhau, không khỏi líu lưỡi.
Diệp Cảnh nghe lời nói của hai người ánh mắt tối sầm lại.
Lâm Uyên dẫn Tễ Nguyệt đi nhà hàng Tễ Nguyệt thích, trang trí rất lãng mạn phong tình, rất được các đôi tình nhân ưu ái, hương vị món ăn cũng không tệ.

“Diệp Cảnh kia và em là bạn học?” Ban đầu tư cách nhập học của Tễ Nguyệt trong cốt truyện là do cha Lâm vận dụng quan hệ, tốn một số tiền lớn mới vào được.

Chuyên ngành đương nhiên không giống như chuyên ngành thiết kế mà Tễ Nguyệt tự mình thi vào.

Lâm Uyên vốn tưởng rằng Tễ Nguyệt thế nào cũng sẽ không gặp Diệp Cảnh, lại không nghĩ tới bọn họ vẫn ở cùng ký túc xá.
“Không phải, cậu ấy là chuyên ngành tài chính, tụi em là ký túc xá hỗn hợp.”
“Em và cậu ta quan hệ rất tốt?”
Tễ Nguyệt ăn một miếng thức ăn, trầm mặc một lát thấp giọng nói: “Anh có thể đừng tiếp tục hỏi em nữa được không? Em không muốn nói chuyện trong bữa ăn.”
Lâm Uyên cũng không nói gì nữa, Tễ Nguyệt ở trường khẳng định không thể ăn cơm ngon, trước kia ăn những thứ này cũng không vội vàng như vậy.

Lâm Uyên nhìn trong lòng càng thêm trìu mến, không ngừng gắp thức ăn, bóc tôm cho Tễ Nguyệt.
“Tối nay về nhà ở, sáng mai đưa em đi học.”
Tễ Nguyệt há miệng không cự tuyệt, “Còn có một ngày liền đến cuối tuần.”
“Cuối tuần ở nhà bảo dì nấu thêm đồ ăn yêu thích cho em, bổ sung thật tốt.”
Tễ Nguyệt lẩm bẩm: “Anh luôn nói em gầy đi, nhưng cân nặng của em một chút cũng không giảm.” Lâm Uyên quan tâm làm cho Tễ Nguyệt rất hưởng thụ, bất tri bất giác quên mất mình còn đang tức giận.
Tễ Nguyệt bình thường ở trường, không có lớp học hoặc cuối tuần đều sẽ về nhà.

Bởi vì Lâm Uyên, mỗi lần Tễ Nguyệt ở chung với Diệp Cảnh sẽ nhớ tới sự chú ý của anh trai đối với Diệp Cảnh, trong lòng luôn có chút khác thường, theo bản năng muốn giữ khoảng cách với Diệp Cảnh.

Nhất là mỗi lần Lâm Uyên hỏi y về cuộc sống và học tập, luôn thích hỏi thăm chuyện của Diệp Cảnh, điều này càng làm cho Tễ Nguyệt không muốn qua lại với Diệp Cảnh.

“Tụi em không cùng chuyên ngành, thời gian lên lớp không giống nhau, rời giường và ăn cơm đều không ở cùng một chỗ, buổi tối trở về liền đến giờ đi ngủ, em và cậu ấy không thân.”
Lúc bạn của Diệp Cảnh đến ký túc xá bọn họ chơi, Tễ Nguyệt nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần, nam sinh tên Chu Thịnh kia, khí chất lãnh đạm khắc chế trên người có chút giống anh trai y, đương nhiên không đẹp trai bằng anh trai y.

Anh y lãnh đạm cùng không quan tâm là loại tự cao tự đại, mọi chuyện đều ở dưới sự khống chế tự tin cường đại.

Mà Chu Thịnh lại giống như một đứa trẻ phản nghịch, bởi vì không chiếm được, mới ra vẻ như vậy, làm bộ thanh cao lãnh đạm.
Có lần Tễ Nguyệt bởi vì tâm tình không tốt trốn học, lại ngoài ý muốn bắt gặp Diệp Cảnh đang cùng Chu Thịnh hôn môi, Tễ Nguyệt che miệng trái tim nhảy đến lợi hại, thất hồn lạc phách thật lâu cũng chưa hoãn lại.

Làm thế nào hai người đàn ông có thể hôn nhau? Bọn họ, bọn họ?

Tễ Nguyệt đầu lộn xộn, tiết học sau cũng không có tâm tư đi học, trong điện thoại là tin nhắn bạn học vui sướng khi người gặp họa gửi tới, điểm danh! Tễ Nguyệt đầu óc hoảng hốt lên mạng tìm kiếm hai nam hôn môi, thế nhưng xuất hiện rất nhiều video, còn có một bài viết giảng dạy, dạy hai nam cách hôn nhau như thế nào.

Tễ Nguyệt tim đập thình thịch, tựa như mở ra một thế giới hoàn toàn mới, bên trong có người nhắc tới một ít tên video, Tễ Nguyệt mơ hồ có thể đoán được nội dung là gì, biết không ổn, không đúng, nhưng vẫn quản không được tay mình đi tìm tòi, điện thoại di động suýt nữa bị virus.
Tìm được cái gọi là hạt giống, buổi tối liền bịt trong chăn đeo tai nghe tự mình len lén xem, đầu tiên là một mỹ thiếu niên trắng nõn gầy yếu, lười biếng vươn vai, lộ ra eo cùng một ít rãnh mông.

Tiếp theo lại tiến vào một nam nhân cao lớn, hai người kịch liệt hôn cùng một chỗ, sau đó nam nhân liền đem chân mỹ thiếu niên gấp đến hai bên đỉnh đầu, tiếp theo liền chậm rãi đi vào, đè ở trên người mỹ thiếu niên không ngừng kích thích.
Ngày hôm sau hai mắt Tễ Nguyệt dại ra, quầng thâm rất rõ ràng, ánh mắt nhìn Diệp Cảnh rất khác thường, nhất là khi Diệp Cảnh và Chu Thịnh ở cùng một chỗ, ánh mắt Tễ Nguyệt càng không thích hợp, trong đầu luôn nhớ tới cảnh hai người hôn môi cùng những hình ảnh trong video.
Tễ Nguyệt thật sự nhịn không được, kéo Diệp Cảnh đi đến nơi không có người, nhỏ giọng hỏi: “Cậu và Chu Thịnh, các cậu, hai người có phải đang yêu đương hay không? Giống như các cặp tình lữ khác.”
Diệp Cảnh thần sắc biến đổi, “Làm sao có thể? Sao cậu lại hỏi vậy?”
Sắc mặt Tễ Nguyệt có chút mất tự nhiên, “Tôi sẽ không nói cho người khác, lần trước tôi không cẩn thận nhìn thấy các cậu đang hôn, hôn môi.”
“Chúng ta đang đùa giỡn, trước kia đại mạo hiểm cũng sẽ bị yêu cầu hôn tới hôn lui, chuyện này đều rất bình thường.”
Tễ Nguyệt căn bản không tin lời Diệp Cảnh nói, lúc ấy xung quanh chỉ có Diệp Cảnh và Chu Thịnh hai người, có cái gì để đùa giỡn.
Nhưng cuối tuần về nhà nhìn thấy anh trai, Tễ Nguyệt liền cảm thấy càng không thích hợp.

Vốn định nhào tới trên người Lâm Uyên, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh người đàn ông cao lớn ôm mỹ thiếu niên vào trong ngực không ngừng ưỡn thắt lưng, động tác cứng đờ, Tễ Nguyệt liền dừng lại động tác bổ nhào tới.
Tễ Nguyệt ăn cơm xong liền vội vàng trở về phòng, không giống như thường ngày quấn lấy Lâm Uyên một hồi, làm cho Lâm Uyên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Lâm Uyên gõ gõ cửa phòng Tễ Nguyệt, “Tễ Nguyệt.”
“Làm sao?”
“Thân thể không thoải mái sao? Sao lại về phòng sớm vậy?”
“Không có, anh ngủ ngon.”
Lâm Uyên vốn tưởng rằng Tễ Nguyệt sẽ nhảy nhót đến mở cửa cho hắn, không ngờ lại bị uyển chuyển cự tuyệt nhất thời liền ngây ngẩn cả người, có chút mất mát thu hồi tay gõ cửa, kết giao nhiều bằng hữu, kiến thức qua càng nhiều chuyện, sau khi yêu thích phồn hoa bên ngoài, tâm tư Tễ Nguyệt quả nhiên không vây quanh hắn nữa.
Tễ Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường rất lâu mới ngủ được, ngày hôm sau nhìn quần ướt đẫm của mình có chút ngây người cùng sợ hãi.

Tối hôm qua y mơ thấy y và anh trai ngồi trên sô pha xem phim, anh trai bắt được mắt cá chân của y đè chặt y, liền giống như cảnh tượng ngày đó, bất đồng chính là anh trai không đứng dậy buông y ra, mà là cởi quần y, đè lên người y không ngừng đĩnh động, y giống như mỹ thiếu niên trong video kia, vui vẻ kêu lên….


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full