Lâm Uyên nhắc nhở: “Là đeo trên chân.”
Tễ Nguyệt hiểu rõ nhìn thoáng qua Lâm Uyên, cười vô cùng đáng khinh, “Muốn trói ta lại? Sợ ta bỏ chạy à?” Nguyên chủ mới có thể trốn hôn, y mới không trốn hôn đâu, Lâm Uyên chính là lo lắng nhiều.
Tễ Nguyệt tặc hề hề tiến đến trước mặt Lâm Uyên, “Nhìn không ra nha, thì ra ngươi còn là một người muộn tao.
Bình thường một bộ dáng quân tử chính trực, không biết sau lưng nghĩ như thế nào về ta đây.”
Lâm Uyên đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, ném lên giường khi dễ làm khóc một trận hiện tại cũng không thể làm, chính mình nín thở, lại chỉ có thể bó tay tùy ý Tễ Nguyệt ở bên tai hắn lải nhải.
“Ai, ngươi khẳng định không biết muộn tao là có ý tứ gì.
Chính là để hình dung ngươi đó.”
“Còn ngươi thì sao? Ngươi là muộn tao sao?”
Tễ Nguyệt hai tay ôm ngực, suy nghĩ hai giây, “Mới không phải.”
Lâm Uyên gật gật đầu, “Đương nhiên không phải, ở trước mặt ta ngươi là minh tao (*).”
(*) Chắc là mọi người đều hiểu nhỉ? Cười chết tui:))))
“…” Tễ Nguyệt chán nản, lấy cánh tay đụng Lâm Uyên một cái, “Thẳng nam chết tiệt, có thể nói chuyện hay không.” Y còn không phải là vì đi theo nội dung búp bê vải rách, mới không chút rụt rè như vậy sao, y cũng không phải tiểu ca nhi, cho dù có bề ngoài là tiểu ca nhi, nhưng tâm là một nam nhân hàng thật giá thật, mới không cần nói trong sạch.
“Có phải ngươi ghét bỏ ta không? Nghĩ rằng ta quá phóng đãng, hoài nghi ta không trong sạch?” Cũng đúng, nào có tiểu ca nhi chưa thành hôn nhìn thấy nam nhân ngâm suối nước nóng, không phải ngượng ngùng khó xử tránh đi, mà là giống như y, cởi sạch sẽ nhảy vào cùng nhau ngâm.
Còn không biết xấu hổ nói muốn dáng người như vậy.
Hiện tại ngẫm lại, y lúc ấy nói Lâm Uyên dáng người thật tốt, đáng tiếc không phải của y.
Lâm Uyên nói với y, “Là của ngươi.” Thì ra lúc ấy đang đùa giỡn y, không phải nói sau này y cũng sẽ có dáng người như vậy, mà là đang nói thân thể Lâm Uyên thuộc về Tễ Nguyệt y.
Rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại, Lâm Uyên nhất định là đã sớm coi trọng y, sau đó bất động thanh sắc từng bước dụ dỗ y, cuối cùng trói y vào ổ sói của Lâm Uyên.
Tễ Nguyệt như ông cụ non thở dài, “Ngươi cũng không biết ngươi tiêu sài quá độ.
Nếu ngươi ghét bỏ ta, không phải là thân ở trong phúc mà không biết phúc sao.”
Lâm Uyên nắm cằm Tễ Nguyệt nhìn trái nhìn trái, “Quen dát vàng lên mặt, sao lại tự biết như vậy?”
“Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy mình tiêu sài quá độ, cho nên nhất định phải quý trọng.”
Tễ Nguyệt không làm được công việc về kim chỉ, những công việc tinh tế đó y đều không có hứng thú.
Hơn nữa, quần áo giày dép y cũng sẽ không làm, nhưng lại vui vẻ không biết mệt mỏi thêu dấu hiệu của y lên quần áo Lâm Uyên, một cái trăng non nhỏ.
Nhà bọn họ nếu có một người chuyên may quần áo, mỗi khi Lâm Uyên có quần áo mới, Tễ Nguyệt trước tiên phải dùng kim tuyến thêu hình dáng của trăng non nhỏ.
Y thích trên người Lâm Uyên mang theo dấu hiệu của y.
Tễ Nguyệt không muốn cùng những tiểu ca nhi yếu đuối kia chơi đùa, nhưng cha y nói sau này thành thân, thân là chủ quân phải phụ trách cùng những thế gia này qua lại, kinh doanh quan hệ lợi ích trong đó.
Tễ Nguyệt tuy rằng không thích những thứ này, nhưng cũng hiểu được những đạo lý này, nên đành phải nghiêm túc học tập quản gia như thế nào.
Tễ Nguyệt xem ra, chính là chút nhàm chán ăn uống vui chơi tụ hội, nhưng y khẳng định không thể tùy hứng, sau này thành thân, còn phải dựa vào y nuôi gia đình.
Lâm Uyên chính là đại thiếu gia không lao động gì, háo sắc chỉ biết ăn chơi trác táng.
Nhìn Lâm Uyên bình thường liền biết, một chút chuyện đứng đắn cũng không làm, toàn bộ dùng để đuổi theo tiểu ca nhi, ngâm y.
Căn bản không trông cậy vào được.
Tễ Nguyệt một bên suy nghĩ về cuộc sống tương lai, một bên không mục tiêu đi tới, sau đó liền nghe được một ít tiếng đàm luận.
“Bình thường cũng là ngươi chịu khổ.
Chẳng qua chỉ là một cái phân chia đích thứ, lại hết lần này tới lần khác một cái bao cỏ cũng có thể đè lên đầu ngươi.”
“Đúng vậy, Tễ Nguyệt bất quá chỉ là một bao cỏ ngang ngược không biết xấu hổ, cưới y mới là xui xẻo.
Bất quá y vừa rời phủ xuất giá, cuộc sống sau này của ngươi sẽ không gian nan như vậy.”
“Vậy cũng không nhất định, Tễ Nguyệt đi rồi, nhưng đừng quên Tễ phủ còn có một chủ quân khắc nghiệt, Ngôn ca nhi vẫn là bị áp bách.”
“Ngôn ca nhi phẩm mạo tài tình ở Dương Thành nổi danh đã lâu, đè ép thanh danh của con vợ cả, cho nên mới chọc tới kiêng kỵ, nhiều lần bị ngáng chân.
Ta thấy họ chướng mắt điểm tốt của ngươi, ghen tị với ngươi.”
Tễ Nguyệt nghe được tức chết, nói y coi như xong, thế nhưng còn nghị luận cha y.
Tễ Nguyệt đảo mắt, Tễ Ngôn ngồi ở giữa, chung quanh có mấy tiểu ca nhi, y không quen biết, nghĩ đến chắc cũng là con vợ lẻ của nhà khác.
Y là con ruột của cha y, cha y không thiên vị y, chẳng lẽ não tàn đi thiên vị Tễ Ngôn sao? Những người đó có bị thiểu năng trí tuệ không? Hơn nữa, y sao không biết y cùng cha y áp bách Tễ Ngôn như thế nào? Cha y không quan tâm Tễ Ngôn, không để ý tới nhưng cũng sẽ không cố ý chơi xấu, chỉ là trở thành người không quan trọng mà thôi.
Sao đến chỗ Tễ Ngôn, lại giống như tội ác tày trời?
Cha y lại không nợ Tễ Ngôn, dựa vào cái gì phải phí tâm phí sức với gã? Hơn nữa, Tễ Ngôn làm ra chuyện xấu, còn mệt cha y che lấp.
Tễ Ngôn chính mình lại một chút cũng không an phận, không thành thật ở trong phòng, còn đi ra ngoài góp vui, sợ người khác không biết gã mang thai.
“Ta vừa rồi còn đang buồn bực, tại sao trong vườn lại nghe được tiếng chó sủa, cũng không biết nhà nào không tuân thủ quy củ như vậy, mang chó vào vườn cũng không quản tốt, cắn loạn người thì làm sao bây giờ.”
Mọi người vừa nghe được thanh âm của Tễ Nguyệt, đầu tiên là cả kinh, sau đó nghe được trong lời nói của Tễ Nguyệt có ý mắng người, mặt đều đỏ lên.
Đừng nhìn ở sau lưng nói đầy căm phẫn, thập phần hăng say, nhưng khi đứng trước người thật, không đề cập đến thân phận của bọn họ, chỉ nói gia tộc, Tễ phủ cùng Lâm phủ đều không thể đắc tội.
Nếu đắc tội Tễ Nguyệt, gia tộc bọn họ nói không chừng còn phải áp giải bọn họ đến Tễ, Lâm hai phủ bồi tội.
Tễ Nguyệt từ trên cao nhìn Tễ Ngôn, “Thật không biết xấu hổ.”
Lâm Uyên vốn đang tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, nhận được tin tức đánh nhau liền lập tức chạy về hướng hạ nhân nói.
Chờ Lâm Uyên hoảng hốt chạy tới nơi xảy ra sự việc, chỉ thấy trên mặt đất có mấy tiểu ca nhi tóc tai bù xù, tóc Tễ Nguyệt cũng lộn xộn, đang cưỡi trên người một người vung quyền đánh, vừa đánh còn vừa kiêu ngạo nói: “Sao không nói, ai khắc nghiệt, còn có ai không biết xấu hổ.
Mở miệng là có thể nhẫn nại, tiểu gia là người ngươi có thể sắp xếp sao?”
Người bị Tễ Nguyệt đè lên đánh khóc lóc lấy tay chống đỡ nắm đấm trên mặt, còn bị Tễ Nguyệt đè lại một tay, ngăn không được những nắm đấm kia đánh tới.
Tiếng khóc rống nghe còn rất thê lương.
Lâm Uyên trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trường hỗn loạn, Tễ Ngôn so với những người khác thoạt nhìn còn tốt hơn một chút, trên mặt chỉ có có hai dấu tay, nhưng không có nằm trên mặt đất, trên quần áo cũng không dính bùn đất.
Tễ Nguyệt nhận thấy có người bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Uyên ở phía trước đám người, vỗ vỗ quần áo từ trên người người bị đánh đứng lên, Tễ Nguyệt che ngực, sắc mặt nhu nhược phun ra một ngụm máu, thân thể như nhược liễu lục bình, suy yếu nhào tới trên người Lâm Uyên khóc ròng nói: “Bọn họ khi dễ ta.
Bọn họ một đám đánh một mình ta.”
“……”
Thật không biết xấu hổ! Những người có mặt ở đây trong lòng đều nhất trí nghĩ.
Cưỡi trên người người ta còn đè người ta trên mặt đất đánh thật hung tàn, đều bị bọn họ nhìn thấy, lúc đứng lên còn không quên hướng người bị đánh nhổ nước miếng, trước mắt bao người thế nhưng mặt không đỏ thở không gấp gào thét không thấy nước mắt cáo trạng.
Rõ ràng là một mình y đánh một đám người được không.
Lâm Uyên vừa nhìn liền đau lòng, trên người Tễ Nguyệt còn có tóc bị kéo xuống, trên mặt cũng xanh biếc, cực kỳ tức giận, “Coi như ta chết rồi sao, ở dưới mí mắt ta còn dám khi dễ người của ta.” Đang chuẩn bị giận dữ nhìn đám người đánh Tễ Nguyệt, sau đó khựng lại, một đám tiểu ca nhi thê lương thảm nhược, nước mũi nước mắt chảy dài, nếu động thủ tựa như khi dễ tiểu tử phàm nhân vô dụng.
Không giống như thế giới bọn họ, người của hắn bị khi dễ, chỉ bằng tu vi thực lực đánh tới cửa.
Cuối cùng người nhà bọn họ phải đến cửa xin lỗi Tễ Nguyệt.
Vốn có người cho rằng Lâm Uyên biết rõ lý lẽ, thay Tễ Nguyệt khách khí xin lỗi người khác, bởi vì người sáng suốt vừa nhìn liền biết trên sân đã xảy ra chuyện gì, đều là một cái vòng tròn, lợi ích phức tạp, sao có thể thật sự kết thù, đều là xử lý khéo léo.
Nhưng không nghĩ tới, thật không hổ là một đôi trời đất tạo nên, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Thật đúng là vô sỉ không nhìn sự thật như vậy, thiên vị một người.
Tề Thạc đến hiện trường chậm một bước, vốn không muốn xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy Tễ Ngôn, lập tức đẩy mọi người đi tới bên cạnh Tễ Ngôn, từ trên xuống dưới kiểm tra thân thể của gã, không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nói: “Các ngươi khinh người quá đáng.
Rõ ràng là Tễ Nguyệt ngang ngược đánh người khác, lại còn không biết xấu hổ lấy thế áp người, để cho người bị hại ngược lại bồi thường xin lỗi, còn có vương pháp không?”
Lâm Uyên không vui, “Tễ Nguyệt luôn luôn nhu thuận tâm thiện, cũng không đối địch với người khác.
Các ngươi ỷ vào nhiều người vây công một mình y, hiện tại ngược lại còn chỉ trích y, khinh người quá đáng rốt cuộc là ai?”
Hả? Tễ Nguyệt dựa vào bả vai Lâm Uyên, có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lâm Uyên, nam nhân hiển nhiên là thập phần nghiêm túc phản bác, nhưng nhu thuận tâm thiện? Y? Bộ lọc này cũng quá dày.
Mọi người nhìn các tiểu ca nhi thê thảm lau nước mắt, trên mặt đều sưng lên một mảng lớn, đang lo lắng hủy dung khóc đến thương tâm; lại nhìn Tễ Nguyệt sinh long hoạt hổ, trầm mặc, đều đang tự hỏi, khinh người quá đáng rốt cuộc, là ai?
Lâm Uyên nhẹ nhàng chăm sóc mái tóc lộn xộn của Tễ Nguyệt, bị kéo đứt mấy sợi tóc, đau biết bao nhiêu, cằm cũng đều tím tái, cúi đầu nhẹ nhàng hướng nơi đó thổi hai hơi, “Thổi thổi sẽ không đau.”
Vẻ mặt ôn nhu che chở kia quả thực làm đau mắt Tễ Ngôn.
Kiếp trước cho dù khoảng thời gian gã được sủng ái nhất, Lâm Uyên cũng chưa từng đối xử với gã như vậy.
Dựa vào cái gì đến phiên Tễ Nguyệt, lại có loại đãi ngộ này? Gã không cam lòng! Vì cái gì cho dù Tễ Nguyệt không có Tề Thạc, đổi thành Lâm Uyên, vẫn là loại đãi ngộ cùng sinh hoạt này? Không, thậm chí nhiều hơn.
Kiếp trước Tề Thạc là đem Tễ Nguyệt phủng trong lòng bàn tay đau sủng, hiện tại đổi thành Lâm Uyên, là đặt trên đầu quả tim mà sủng nịch.
Tề Thạc quay đầu lại liền nhìn thấy Tễ Ngôn nhìn Lâm Uyên, ánh mắt phức tạp lại oán niệm, phản ứng đầu tiên là Tễ Ngôn oán giận Lâm Uyên che chở Tễ Nguyệt, cảm thấy không vui cùng ghen tuông.
Tễ Ngôn để ý Lâm Uyên, điều này làm cho Tề Thạc thập phần không vui, nhất là nhìn thấy chỗ thêu trên cổ áo Lâm Uyên, càng ghen hơn, không có lý trí.
Tề Thạc đối với Tễ Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, “Làm bộ làm tịch, ngươi thật sự cho rằng trong lòng hắn có ngươi sao? Bất quá chỉ lợi dụng ngươi để người khác ghen mà thôi.
Trên người mặc quần áo người khác làm, treo túi hương người khác tặng, đối với ngươi bất quá chỉ là hư tình giả ý.
Bộ dạng này của ngươi thật đáng chê cười.”
Tễ Nguyệt đứng thẳng người, từ trên xuống dưới nhìn quần áo Lâm Uyên, lại lật túi thơm từ trong trong ngoài một lần, nghi hoặc nói: “Người khác trong miệng ngươi là ta?”
“Đó rõ ràng là,” Tề Thạc ngậm miệng không nói, cho dù hắn ta có ghen tuông, cũng phải cố kỵ thanh danh Tễ Ngôn.
Sắc mặt Tễ Ngôn có chút tái nhợt, đã dự cảm Tề Thạc muốn nói cái gì, cuống quít ngăn cản nói: “Đừng nói nữa.
Ta cảm thấy không khỏe, ta phải đi về.”
Tề Thạc vừa nghe Tễ Ngôn nói thân thể không thoải mái, cũng nóng nảy, “Ngươi chỗ nào không thoải mái, ta đi gọi đại phu.” Còn không quên hướng Tễ Nguyệt buông lời tàn nhẫn, “Nếu Tễ Ngôn có chuyện gì, ta muốn ngươi đẹp mặt, xem một Tễ gia có thể bảo vệ ngươi hay không.”
Tễ Nguyệt bĩu môi, nhân vật chính công thiểu năng trí tuệ còn trung nhị như vậy, còn nói loại lời thoại phong cách này.
May mà y không phải nhân vật chính thụ, bằng không cả ngày đối mặt cũng đủ sốt ruột.
Lâm Uyên nhíu nhíu mày, chán sống rồi, còn dám uy hiếp Ma Hậu của hắn.
“Rất tốt, còn chưa từng có người nào dám ở trước mặt ta kêu gào, không cần chờ y đẹp mặt, không cần Tễ gia che chở y, người của ta ta tự nhiên sẽ che chở.
Bất quá một Tề gia cũng không bảo vệ được ngươi.”
Tễ Nguyệt nghe muốn che mặt, ha ha, người nhà y cũng rất có phong phạm bá tổng nha.
Lâm Uyên vừa đi vừa hoạt động ngón tay, sau đó, liền đánh Tề Thạc.
“Ánh mắt ngươi nhìn Tễ Nguyệt làm ta rất không vui, lần trước đã muốn đánh ngươi, nhưng ngươi chạy nhanh.
Sau này nếu dám lấy ánh mắt cùng ngữ khí này nói chuyện với Tễ Nguyệt, cẩn thận cái răng tiếp theo của ngươi.”
Lâm Uyên thở ra một hơi, thoải mái, cuối cùng cũng có thể đánh người khiến hắn nổi giận.
Tầm mắt Lâm Uyên từ chỗ đám tiểu ca nhi quét tới chỗ mọi người, “Còn có người nào là một đôi với đám này?” Đánh không được tiểu ca nhi khi dễ Tễ Nguyệt, nam nhân của bọn họ luôn có thể đánh một trận.
Những người nhìn thấy theo bản năng đồng loạt lùi lại một bước.
Tác giả có lời muốn nói:
Có vẻ như không cần phải xóa, tôi tưởng tượng tôi là một triệu phú.
Tựa như Tễ Nguyệt tưởng tượng y là hộc máu suy yếu, nôn ra nước miếng.
Đây là sự không nhất quán giữa trí tưởng tượng và hiện thực…