Đọc truyện Full

Chương 89: Chương 89:

Ngay khi Lalisi vừa dứt lời, các cô gái dưới khán đài đã hét lên, một số người đàn ông nước ngoài thậm chí còn huýt sáo.
 
Giữa dòng người hối hả, Tô Niệm Niệm sững sờ, không thể tin vào tai mình.
 
Cô gái đỏ mặt, vẻ ngoài đáng yêu đứng giữa đám đông thực sự khiến nhiều người bật cười.
 
Sau vài giây, cô đỏ mặt và lắp bắp trước đôi mắt xanh thẳm của Lalisi: “Vinh, vinh dự của em!”
 
“Bao giờ cũng được!”
 
Bầu không khí tại hiện trường hoàn toàn được đẩy lên cao, khán giả xôn xao với những lời thì thầm. Hai người phụ nữ ngoại quốc ngồi bên cạnh Bùi Ngôn Khanh che mặt và phá lên cười.
 
“Chúa ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lalisi mời một cô gái múa.”
 
“Đây thực sự là một chuyện thú vị, nhất thời không biết ghen tị với ai.”
 
Hai người cười nói trò chuyện một hồi, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, vô thức nhìn sang bên cạnh.
 
Họ thấy người đàn ông phương Đông vừa rồi vẫn còn mỉm cười, lông mày như đọng sương, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn sân khấu không chút cảm xúc.
 
Qua làn da trắng nõn lạnh lùng và đôi môi mím nhẹ, người ta có thể lờ mờ cảm nhận được một loại bất bình.
 
Nghe bọn họ thảo luận, đôi mắt đen nhẹ lướt qua, tràn đầy vẻ không vui.
 
Hai người bạn nước ngoài liếc nhìn trên đỉnh đầu anh thông cảm, như thể có ánh đèn xanh nào đó.
 
Sau trận đấu, họ có thể cảm nhận rõ ràng sự lơ đễnh của người đàn ông, họ liên tục nhìn đồng hồ ngước mắt lên lắng nghe khi kết quả được công bố.
 
Cuối cùng, không có bất ngờ nào xảy ra, Tô Niệm Niệm đã giành được vị trí cao nhất và xuất sắc giành được huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế này.
 
Ở phía sau, Trì Quân mỉm cười và ôm Tô Niệm Niệm một cách tán thưởng, “Chúng ta hãy chuẩn bị cho lễ trao giải. Một thời gian nữa sẽ có các cuộc phỏng vấn với giới truyền thông.”
 
Tô Niệm Niệm nặng nề gật đầu: “Vâng!”
 
Trong lúc chờ đợi lễ trao giải, cô lấy điện thoại di động ra và vui vẻ nhắn cho Bùi Ngôn Khanh.
 
【Anh có thấy không? Em đã giành được một huy chương vàng! ! ! 】
 
Sau vài giây, bên kia trả lời: 【Vinh dự. 】
 
Hai chữ đơn giản nhưng không hiểu sao lại mang theo một sức mạnh trấn an, Tô Niệm Niệm lại gõ lên màn hình, gửi một tin nhắn: 【Sau khi trao giải sẽ có một cuộc phỏng vấn, anh có thể đến hậu trường đón em sau khi kết thúc. 】

 
【Được. 】
 
Thật trùng hợp, chính Lalisi là người trao giải cho Tô Niệm Niệm, nhìn thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, tim Tô Niệm Niệm có chút đập nhanh, cô nhận lấy chiếc cúp từ tay Lalisi và cong môi mỉm cười.
 
Sau khi giải thưởng được trao, họ chung một bức chung, Tô Niệm Niệm đứng thẳng và dè dặt, khuôn mặt cô cười đơ.
 
Cô liếc nhìn thần tượng của mình và đã bắt đầu lên kế hoạch, sau khi trở về nhà, cô sẽ in những bức ảnh từ trang web chính thức ra và truyền lại chúng như những vật gia truyền.
 
Đây là khoảnh khắc nổi bật trong cuộc đời Tô Niệm Niệm của cô.
 
Còn về những cuộc phỏng vấn sau cuộc thi, cô đã trải qua nhiều cuộc thi lớn nhỏ nên có thể nói bằng ngôn ngữ phổ thông.
 
Nhưng hôm nay giới truyền thông có thể có chút lãng mạn, sau khi hỏi về cảm giác chiến thắng, họ lại hỏi một câu khác: “Bạn đã giành được chiếc cúp quan trọng như vậy khi mới 20 tuổi. Bạn đã dành toàn bộ thời gian để múa sao?
 
“Tương lai bạn có kế hoạch gì đối với chuyện tình cảm cá nhân của mình không?”
 
Dường như có một lực hấp dẫn không thể giải thích được, Tô Niệm Niệm bất giác ngước mắt lên và nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh dọc theo khoảng cách giữa đám đông, anh đang đứng cách đó không xa, dáng người cao lớn, bình tĩnh nhìn cô.
 
Anh chỉ đứng đó, như thể anh có thể khiến trái tim cô tràn ngập cảm xúc.
 
“Không phải chỉ đều múa” Tô Niệm Niệm trả lời, nắm chặt cúp trong tay, nhếch khóe môi, “Kế hoạch cho chuyện tình cảm…. Năm nay kết hôn thì có tính không?”
 
Những lời này vừa nói ra, ngay cả người phỏng vấn vốn chỉ hỏi theo trình tự cũng bị bất ngờ, mấy phóng viên nhìn nhau hỏi: “Năm nay? Hai người định kết hôn sớm như vậy sao?”
 
Tô Niệm Niệm ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh, cô cười híp mắt, nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng, tôi không muốn để anh ấy đợi lâu nữa.”

Sau khi chuyên gia trang điểm tẩy trang cho Tô Niệm Niệm, cô lại mặc đồ của mình, sau đó Bùi Ngôn Khanh đưa cô trở lại khách sạn.
 
Lần đầu tiên trong suốt đoạn đường, anh không nói nhiều, lặng lẽ và nhanh chóng kéo cô vào cửa phòng, cánh cửa đóng lại “cạch” một tiếng.
 
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã bị người áp vào trên tấm ván cửa, cằm bị đầu ngón tay hơi mát lạnh nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa.
 
Vừa mở mắt ra, cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông như chất chứa muôn ngàn cảm xúc.
 
“Anh…” Còn chưa nói xong đã bị một nụ hôn cuồng nhiệt cắt ngang, lông mi Tô Niệm Niệm khẽ run, cô giơ tay lên, ngón tay gầy guộc trắng nõn luồn vào mái tóc đen của người đàn ông.
 
Cô cực kỳ phối hợp với nụ hôn của anh, thậm chí đôi má ửng hồng vẫn còn cố gắng đáp trả bằng.
 
Tô Niệm Niệm từng chút một, bắt chước động tác của anh và đáp lại tất cả các động tác trước đó của anh ta.
 
Không biết qua bao lâu, khóe môi Bùi Ngôn Khanh nhiễm đỏ, hai mắt đen như sương mù dày đặc, vuốt v e đôi môi của cô, cảm thấy bất đắc dĩ lại vô cùng ôn nhu.
 

Anh vùi đầu vào cổ cô, nhỏ giọng nói: “Luôn là như vậy.”
 
“Anh muốn tức giận, em chỉ mấy câu lại dỗ được anh”
 
Tô Niệm Niệm vòng tay qua lưng anh, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”
 
“Cười thật ngọt ngào với cậu ta trên sân khấu.” Đôi mắt Bùi Ngôn Khanh sâu thẳm, che giấu sự ghen tị, nhưng giọng nói lại có vẻ cực kỳ uất ức, “Còn hứa khiêu vũ với cậu ta.”
 
Tô Niệm Niệm lúc đó thật sự rất kích động, cô không ngờ anh lại quan tâm như vậy, nghe xong cô cảm thấy đau lòng, nhưng lại không giải thích được gì, “Em…”
 
Chà, những gì cô ấy nói trên sân khấu là sự thật, cô thực sự không thể nói dối trái với lương tâm của mình.
 
Tô Niệm Niệm hôn xuống cổ cô, như thể tuyên bố chủ quyền, để lại dấu vết khắp nơi, anh th ở dốc loạn xạ, trầm giọng nói: “Nhưng trong lúc phỏng vấn, đã dỗ  anh vui vẻ.”
 
“Em cố ý à?” Bùi Ngôn Khanh cúi đầu, áp trán vào trán cô, “Hả?”
 
Anh nhẹ nhàng cởi khuy áo khoác của cô, dùng bàn tay mát lạnh chạm trực tiếp vào làn da mỏng manh dưới lưng cô, Tô Niệm Niệm rùng mình vì lạnh, vội vàng lùi lại một bước dựa vào tấm ván cửa, nhưng cuối cùng lại bị tay anh đè chặt thắt lưng. 
 
Tô Niệm Niệm vội vàng dỗ dành anh: “Lúc phỏng vấn em không hề phát đường, em là nghiêm túc.”
 
Bùi Ngôn Khanh lúc này không có phản ứng gì nhiều, anh cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ phần da thịt mềm mại ở eo cô, thản nhiên hỏi: “Cái gì gọi là nghiêm túc?”

 
Tô Niệm Niệm tránh động tác của anh, thanh âm khẽ run, trầm hơn rất nhiều: “Chính là như vậy, chuyện kết hôn.”
 
“Kết hôn?” Bùi Ngôn Khanh đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt v e môi cô, “Khi nào?”
 
“Năm nay.”
 
“Nói cụ thể chút.”
 
“Ngày 31 tháng 12.” Tô Niệm Niệm cắn môi, nhẹ giọng nói: “Hôm đó vừa vặn em có thể lĩnh chứng.”
 
Với lời hứa này, lông mày của Bùi Ngôn Khanh thực sự giãn ra, anh lấy điện thoại từ trong túi ra và nhấn nút dừng ghi âm.
 
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp phản pháo hành động này của anh thì cô đã bị bế lên và ném lên giường ngay sau đó.
 
“Đợi đã!” Tô Niệm Niệm hiện tại do đuối lý, không có khí phách để phản công “Đang giữa ban ngày ban mặt, không tốt lắm nhỉ?”
 
Bùi Ngôn Khanh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chậm rãi cởi khuy quần áo, chậm rãi đi tới, kéo rèm cửa lại.
 

Căn phòng lập tức tối om, chỉ có thể nhìn rõ bóng người.
 
“Em thích như vậy à?” Bùi Ngôn Khanh hơi nâng đôi chân thon dài của cô, bước lên giường, cúi người nhìn cô.
 
“Không!” Tô Niệm Niệm vội vàng phủ nhận, “Em không thích.”
 
“Ồ.” Bùi Ngôn Khanh trả lời, trực tiếp bật đèn trong phòng lên, trong phòng sáng trưng, ​​anh nhướng mày, “Em thích cái này sao?”
 
Tô Niệm Niệm: “…”
 
Cô nuốt nước bọt, và thảo luận bằng một giọng thân thiện: “Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?”
 
“Ừ.” Bùi Ngôn Khanh nhanh chóng đồng ý.
 
Tô Niệm Niệm vừa muốn đứng dậy, lại bị anh giữ lại, người đàn ông nghiêng người nhét nút tai của cô vào miệng, trầm giọng nói: “Em nói chuyện của em, anh nói chuyện của anh.”
 
“…”
Cả buổi chiều, Tô Niệm Niệm không biết làm thế nào cô ấy đến được.
 
Cái cơn dấm chua này của Bùi Ngôn Khanh thực sự không nhỏ, hoặc là nói quy về một tụ, trong lòng anh có thù cũ, vì chuyện này mà tính sổ một lần
 
Không có giới hạn, anh cứ bắt cô phải nói đi nói lại những lời đáng xấu hổ.
 
Lúc đầu, Tô Niệm Niệm từ chối làm theo, nhưng sau đó cô gần như đã khóc, vô thức lặp lại những gì anh nói.
 
Khi tỉnh dậy lần nữa, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên chiếc bàn cạnh giường ngủ trong phòng.
 
Tâm trí của Tô Niệm Niệm choáng váng, mỗi khi cô di chuyển, cô cảm thấy đau như thể khung xương của mình bị xé toạc.
 
Cô ngước mắt lên, lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Bùi Ngôn Khanh đang dán chặt vào mặt cô không chớp.
 
“Anh đáng ghét.” Tô Niệm Niệm vừa nhìn thấy anh liền nổi giận, vốn dĩ cô nói rất hung ác, nhưng khi nói chuyện lại thanh âm nhu hòa, càng giống như đang làm nũng.
 
Tâm trạng Bùi Ngôn Khanh hình như đặc biệt tốt, ôm cô xoay người, Tô Niệm Niệm nằm trên ngực anh, anh nhẹ nhàng véo gáy cô, “Làm sao em thay đổi nhanh như vậy?”
 
“Rõ ràng vừa rồi còn khóc, nói mình là bảo bảo của anh.”
 
Tô Niệm Niệm: “…”
 
Đồ chó.
 
Buổi sáng khi anh bắt cô gọi, cô nhát gan, thật lâu mới rặn được một câu, , trên giường từng câu đều ngượng ngại, còn bắt cô cùng đắm chìm cùng.
 
Quá thâm độc.
 
Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, muốn vươn tay đấm vào mặt anh, nhưng lại không nỡ, cuối cùng véo thật mạnh vào eo anh.
 
“Xì.” Trong chăn, Bùi Ngôn Khanh đè chặt tay cô, tay còn lại vuốt v e eo cô, giọng điệu mang theo uy hiếp, “Em không muốn xuống giường sao?”
 
“Lưu manh.” Tô Niệm Niên sợ tới mức không dám động nữa, chỉ có thể thống khổ cắn cằm anh.

 
Bùi Ngôn Khanh: “Lưu manh? Thế nếu anh không làm chút gì đó thì liệu có phải không xứng với cái danh xưng này không nhỉ?”
 
Tô Niệm Niệm hoảng sợ và không thể thoát ra, vì vậy cô đã mắng anh một cách tế nhị: “Đồ khốn nạn.”
 
Cô gái nhỏ không biết chửi thề, cô chỉ nói những lời này.
 
Ban đầu, Bùi Ngôn Khanh cảm thấy có chút áy náy sau khi bị mắng như vậy, nhưng bây giờ kì lạ là anh cảm thấy chẳng có cảm giác gì, còn đặc biệt thích nhìn thấy Tô Niệm Niệm đỏ mặt mắng mỏ anh, dáng vẻ bất lực của cô như vậy.
 
Sau đó, Bùi Ngôn Khanh cũng chịu làm người, không chạm vào cô nữa, chỉ giống như bị đói khát, thỉnh thoảng muốn hôn cô, Tô Niệm Niệm mệt mỏi đến mức cô không thể chịu đựng được, muốn tránh đi, nhưng lại bị đáp trả bằng những nụ hôn mãnh liệt hơn.
 
Tô Niệm Niệm nhìn vết hickey kéo dài trên cổ, tức giận đá anh một cái, “Anh làm gì vậy?”
 
“Thế này em mặc đồ thế nào?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên dấu vết một lúc, thản nhiên nói: “Trong này không có ai khác.”
 
Hàm ý là.
 
Em không cần phải mặc.
 
Tô Niệm Niệm: “…”
 
Cô ném một cái gối qua, hoàn toàn tức giận: “Cút đi!”

Bùi Ngôn Khanh mỉm cười và lấy chiếc gối và đặt nó sang một bên.
 
Cô gái nhỏ tức giận, quay mặt qua một bên.
 
Thừa dịp cô không để ý, Bùi Ngôn Khanh quỳ xuống, từ trong ngăn kéo vali lấy ra một chiếc hộp nhung.
 
Ngay sau đó, đầu ngón tay của Tô Niệm Niệm bị giữ lại, cô đang định quay đầu nhìn sang thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trì Quân.
 
Tô Niệm Niệm giật mình, theo bản năng rút tay ra và đi nghe điện thoại.
 
Quá trình vốn định làm một lượt liền bị gián đoạn, Bùi Ngôn Khanh nhíu mày, yên lặng rút lại chiếc hộp trong tay, trong lòng có chút bực bội.
 
Anh yên lặng đợi Tô Niệm Niệm nghe điện thoại, lại thấy cô gái nhỏ đột nhiên đứng thẳng người, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Lalisi mời em đến dự tiệc tối?”
 
Khi nghe điều này, Bùi Ngôn Khanh đột nhiên ngước đôi mắt không hề ấm áp.
 
Tô Niệm Niệm mím môi dưới, sau đó nhìn Bùi Ngôn Khanh, nhìn thấy trong mắt anh lộ ra vẻ không vui, cô lễ phép từ chối: “Em với anh ấy không thân, nếu đi thì có phải không tốt không ạ?”
 
Không biết bên kia nói cái gì, Tô Niệm Niệm khó hiểu cắn môi, sau đó gật đầu nói: “Được.”

 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…
"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full