Đọc truyện Full

Chương 114: Ngoại truyện 5 (Lần đầu gặp mặt)

Lần đầu tiên Ông Cảnh Vũ và Tạ Quyết gặp nhau là năm năm trước ở Man Châu Vân huyện.

Khi đó hắn mất trí nhớ, không gọi là Tạ Quyết, mà gọi là A Diệp.

Năm mười sáu tuổi đó, nàng là một hoàng hoa khuê nữ, thời gian coi như trôi qua không lo không nghĩ.

Sinh nhật mới trôi qua không lâu, phụ thân cứu được một nam nhân đang nửa sống nửa chết ở trên sông, sắp xếp ở ngoại viện tĩnh dưỡng.

Ông Cảnh Vũ biết chuyện này, nhưng chưa từng gặp qua người đó.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy người đó là hai tháng sau.

Lúc đó nàng từ bên ngoài huyện nha trở về, đi tìm phụ thân liền thấy a huynh đứng ở trong viện, đưa lưng về phía cửa sân.

Ông Cảnh Vũ vốn định gọi một tiếng, nhưng há miệng ra liền ngậm lại, trong mắt lộ ra một tia ý cười giảo hoạt.

Nàng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía a huynh, muốn dọa a huynh một chút.

Nhưng đợi nàng đến gần, đang muốn chộp lấy bả vai a huynh, chỉ một nháy mắt, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, người phía trước đã dịch chuyển cơ thể, tiếp đó nàng bị người này dùng sức nắm chặt cổ tay.

“ A huynh, đau, đau buông, buông tay… ”

Hai giây sau, tay được buông lỏng ra, Ông Cảnh Vũ vội vàng thu tay về, hai mắt đẫm lệ cầm lấy tay mình, nhìn cổ tay bị bóp đến đỏ một mảng lớn.

Nàng tủi thân ngẩng đầu nhìn về phía a huynh, lúc thấy rõ người trước mặt, đột nhiên kinh ngạc.

Nàng đối mặt với một đôi mắt đen sắc bén lăng liệt.

Chẳng qua đôi mắt sắc bén lăng liệt kia nhanh chóng thu lại, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Trong mắt nàng còn ẩn ẩn nước mắt vì đau đớn, nhưng vẫn cảnh giác lui hai bước, hỏi: “ Ngươi là ai? ”

Lúc này, Ông Minh Tuyển từ thư phòng của dưỡng phụ đi ra, nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, nghi ngờ kêu: “ A Diệp, A Vũ? ”

Bỗng nhiên truyền đến thanh âm của a huynh, Ông Cảnh Vũ hoàn hồn nhìn về phía a huynh, nhìn thấy a huynh, nàng vội vàng đi tới.

Nàng đứng ở sau lưng a huynh, an tâm một chút mới nhỏ giọng hỏi: “ A huynh, vị kia là ai vậy? ”

Nàng nhìn về hướng phía nam nhân kia, mắt chạm mắt với hắn.

Ánh mắt của nam nhân tĩnh mịch đen láy, nhưng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một chút cảm xúc nào.

Cũng là lúc này, Ông Cảnh Vũ mới nhìn rõ mặt người này.

Người này khuôn mặt anh tuấn, thân hình thẳng tắp, khí chất khác biệt so với người bình thường. Ở Vân huyện hoặc là ở toàn bộ Man Châu thành này, đều không có người nào có khí chất anh tuấn như vậy.

Nam nhân chấp tay về phía Ông Cảnh Vũ, tiếng nói trầm hậu lãnh đạm: “ Vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, mong nhị cô nương thứ lỗi ”

Ông Minh Tuyển cùng muội muội giải thích: “ Vị này là A Diệp mà cha vài ngày trước đó cứu về ”

Hắn vừa dứt lời, lại nhíu mày nhìn về phía A Diệp, hỏi: “ Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì à? ”

Nếu không nhìn lầm, A Vũ vừa mới khóc.

Mặc dù lo lắng A Diệp sẽ bắt nạt nàng, nhưng hai tháng ở chung, Ông Minh Tuyển đại khái cũng biết A Diệp là người chính trực hiểu lễ nghĩa, cho nên không chất vấn trước, mà dò hỏi rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện rồi tính sau.

Nghe được a huynh giải thích, Ông Cảnh Vũ sáng tỏ —— hoá ra là nam nhân được cha cứu về.

Nam nhân này Ông Cảnh Vũ dù chưa gặp, nhưng cũng nghe được từ trong miệng người khác.

Nghe được nhiều nhất là vẻ ngoài hắn anh tuấn thế nào.

Tiếp đó chính là khí chất trên người hắn, bởi vì hắn mất trí nhớ, cho nên tất cả mọi người đều suy đoán thân phận của hắn, cảm thấy hắn có ngoại hình cùng khí chất này, không phú thì quý.

Nam nhân giải thích: “ Vừa rồi hình như nhị cô nương nhận lầm ta là Ông lang quân, lúc đi đến sau lưng đang muốn gọi ta, tính cảnh giác ta có lẽ hơi cao chút, cho nên trong lúc lơ đãng làm bị thương nhị cô nương ”

Ông Cảnh Vũ lúc này mới chú ý tới, quần áo đang mặc trên người hắn là đồ cũ của huynh.

Thân hình nam nhân này không chênh lệch mấy với a huynh, khó trách nàng nhận lầm.

Nghe nói nam nhân này có thể là gặp phải thủy tặc cướp của giết người, hiện tại cảnh giác như vậy, đoán chừng cũng là bởi vì cảnh giác.

Ông Cảnh Vũ cũng không phải người không biết nói đạo lý, cho nên nhẹ giọng: “ Chỉ là hiểu lầm mà thôi, muội không có việc gì ”

Nghe được là do hiểu lầm, Ông Minh Tuyển mới thở phào một hơi, nói với muội muội: “ Cha ở trong thư phòng, A Vũ mau đi thăm cha, ta đi ra ngoài xử lý một chút việc ”

Đi về hướng nam nhân kia: “ A Diệp, cha đồng ý tạm thời để ngươi làm nha dịch ”

Bởi vì nam nhân này mất trí nhớ, lại không có chỗ để đi, nhưng bởi vì có một chút bản lĩnh, cho nên Ông tri huyện tạm giữ hắn lại làm nha dịch để kiếm miếng cơm.

Nam nhân chấp tay với Ông Minh Tuyển: “ Đa tạ ”

Ông Minh Tuyển cởi mở cười một tiếng: “ Không cần đa tạ, đi, ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi nghe một chút quy tắc của nha môn ”

Nói xong, sóng vai rời đi cùng nam nhân này.

Ánh mắt Ông Cảnh Vũ rơi vào bóng lưng nam nhân kia.

A huynh đứng cạnh nam nhân kia cũng coi như cao lớn, cho dù cao lớn như nhau, nhưng a huynh rất khó có được dáng vẻ tự tin như vậy.

Nam nhân này mặc đồ cũ huynh ấy, không chỉ vặn mà còn tạo ra một chút cảm giác mới lạ.

Vân huyện là địa phương nhỏ, tính cả thôn trấn cũng chỉ khoảng bảy đến tám nghìn người.

Có một số người hay đi ra đi vào Vân huyện, Ông Cảnh Vũ thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo nên cũng gặp được vài người.

Ông Cảnh Vũ quan sát tỉ mỉ nam nhân kia một chút, chỉ phát hiện tư thái bóng lưng thẳng tắp nhưng vẫn không giống a huynh.

Nói không ra cảm giác gì, cũng chỉ cảm thấy tư thái đi đường rất uy nghiêm.

Những ngày sau đó, bởi vì nam nhân này trực ở nha môn, nàng kiểu gì cũng sẽ gặp phải hắn.

Về sau, người trong phủ nha rất hay nhắc đến hắn, nàng nghe được nhiều nhất là chuyện của nam nhân này.

Nàng nghe nói người này rất thông minh, đi ra ngoài phá án cùng a huynh, dựa vào sự tỉ mỉ của hắn mà phá được mấy bản án.

Nàng còn nghe nói người này võ công rất cao, lúc hộ tống cha đi thị sát thôn trấn thì gặp phải cường đạo, gần như là dựa vào lực lượng một người, đem tầm mười mấy tên cường đạo diệt hơn phân nửa.

Nghe được nhiều liền không tự chủ nhìn lâu thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân này không chỉ có bộ da tốt, còn trầm ổn vô cùng.

Làm bất cứ chuyện gì không chỉ nghiêm túc cẩn thận, mà còn thành thạo điêu luyện.

Nam tử xuất sắc như thế, bảo sao khuê nữ như Phương Hoa cô nương không rung động?

Ông Cảnh Vũ mười sáu tuổi, thời điểm dễ động xuân tâm nhất chính là lúc này, cho nên chậm rãi sinh ra một chút tơ tình của thiếu nữ.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full