*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này!
Phép màu xuất hiện!
Một kiếm này của Tô Minh lại có thế chặn được đòn kết hợp toàn lực của ông Châu và Phó Hoành Khôn.
Phải biết rằng, trước đó một mình Tô Minh ngăn lại Phó Hoành Khôn phải liên tiếp tung ra chín đường kiếm.
Sức mạnh bên trong và bên ngoài của Tô Minh rốt cuộc đã
tăng lên bao nhiêu?
“Làm sao có thế?”, ông Châu và Phó Hoành Khôn gần như nghẹt thở, cuối cùng cảm thấy có chút khiếp sợ.
Rõ ràng Tò Minh trước kia đã bị thương nặng gần như bỏ mạng, làm sao chỉ chớp mắt, chẳng những nguyên vẹn không tổn thất, thương thế hồi phục, hơn nữa thực lực còn càng thêm phần mạnh mẽ? Không chỉ tăng lên gấp đôi!
Điều này căn bản là không thế nào!
Nhưng thực tế bày ra trước
mắt đó.
Mà điều khiến ông Châu và Phó Hoành Khôn kinh hãi là Tô Minh càng càng đánh càng hăng trong khi hai người họ đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức.
Ví dụ như Phó Hoành Khôn, tù thiên chỉ là chiêu thức mạnh nhất của ông ta, nhưng hiện tại hoàn toàn không thể thi triển được, bởi trước đó ông ta đã liên tục sử dụng hai lần, chân khí trong cơ thể đã không còn đủ.
Ông Châu cũng vậy.
“Lão tạp chủng, tôi ghim ông rồi”, đồng thời Tô Minh lúc
này lại bật cười, anh nở nụ cười tàn nhẫn, đòi mắt đẫm màu máu khóa chặt lên người Phó Hoành Khôn.
ừm.
Tô Minh quyết định, giết từng người một.
Thực lực của hai lão tạp chủng này đúng là rất cao, trong tình huống hai người liên thủ lại, cho dù thực lực hiện tại của bản thân được nâng cao lên rất nhiều so với quá khứ, nhưng muốn giết chết hai lão tạp chủng này thì vẫn kém một chút.
Bởi vậy anh quyết định giết
một người trước, sau đó mới đến kẻ còn lại.
“Đáng chết!”, Phó Hoành Khôn đáy lòng ớn lạnh, bị cái nhìn của Tò Minh chiếu tới thực sự có cảm giác kinh hồn bạt vía!
“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vần Kiếm!! “
Điên rồi, Tô Minh hoàn toàn phát điên rồi.
Khoảnh khắc anh khóa chặt Phó Hoành Khôn kia, Tô Minh nâng lên Xích Ảnh Kiếm, sau đó liên tiếp chém.
Mỗi đường kiếm đều có sức nặng gần 400 nghìn cân+ 8 phần nhập vi kiếm ý+ thức thứ nhất Thiên Vần Kiếm tuyệt mệnh phong vân.
Uy lực của mỗi kiếm đều có thể đe dọa đến cảnh giới tòn giả hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Mấu chốt là Tô Minh đã giết đỏ cả mắt, trong mắt không có gì khác ngoài Phó Hoành Khôn, chính là vì ông ta, kiếm của anh không ngừng vung lên hạ xuống, không ngơi nghỉ, trừ khi giết chết được Phó Hoành Khôn!!!
“ông Châu, ra tay, tên tiểu tạp chủng này điên rồi! “, Phó
Hoành Khôn quát lớn, ông ta đã có chút hoảng loạn.
Vừa la hét, Phó Hoành Khôn vừa nghiến răng chống cự: “Hồn Thiên Đao!”
“Thái Nhất Trảm!!”
“Thiên Linh Nhất Kích!!!”
Phó Hoành Khôn cũng biết, bản thân thực sư lâm vào nguy hiểm rồi, nào còn dám có nửa điểm hời hợt? Ông ta dồn toàn lực chống lại từng chiêu kiếm đang không ngừng bắn về phía mình!
Không uổng là tông chủ Phiêu Diếu Cung, tu luyện rất nhiều võ kỹ, hơn nữa còn đều vô cùng tinh túy.
Mồi một chiêu đều mang đến cho người khác cảm giác tôi luyện thành thục.
Tuy nhiên.
Cho dù như vậy, khi bắt đầu, chiêu số của Phó Hoành Khôn còn có thể chống đỡ được từng đường kiếm của Tô Minh, nhưng dần dần, sau một loạt bảy tám nhát kiếm, ông ta đã không thể cầm cự được nữa.
ồng ta không sở hữu kho
tàng huyết mạch.
Chân khí trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Gương mặt Phó Hoành Khôn đã tái mét, chiêu thức chống trả cũng ngày càng trở nên lộn xộn.
Mà Tô Minh lại càng đánh càng mạnh!
Ánh kiếm từ Thiên vẫn Kiếm quả thực có xu hướng điên cuồng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Hơn nữa sau khi dần chiếm được ưu thế, tốc độ xuất kiếm
cơ thể càng tiến dần về phía trước, hoàn toàn trấn áp Phó Hoành Khôn.
Đúng lúc Phó Hoành Khôn tưởng chừng lung lay sắp đổ, ông Châu mới phản ứng lại, bắt đầu đối phó với Tô Minh.
Ông ta không phải là kẻ ngốc, Tò Minh quả thực muốn đè ép giết chết tông chủ trước!
Õng Châu thực sự không dám tưởng tượng kết cục của bản thân một khi tông chủ bỏ mình? Thực lực của ông ta còn kém tông chủ một chút đó.
Tòng chủ chết rồi, một mình ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Minh.
Sâc mặt ông Châu ngưng trọng khó mà hình dung được.
Bây giờ, ông ta không chỉ phải cứu tòng chủ, mà còn là cứu chính mình.
“Thiên địa nhất khí! Vô thượng trảm!!!”, ông Châu nhe răng trợn mắt, cũng không quan tâm tới hậu quả nữa, điên cuồng vận khí, cưỡng chế thi triển đại chiêu.
Ông ta chắp tay chữ thập, ngay khi hai tay chắp lại, kiếm
khí màu vàng kỳ lạ xuất hiện.
Lần này đường kiếm không thẳng mà uốn lượn.
Hình rắn.
Tuy nhiên, nó được vật chất hóa, bao phủ một màu vàng óng.
Trên lưỡi kiếm, có những phù văn lấp lánh như những ngọn lửa mảnh nhỏ màu đen.
Ngoài sức còng phá đáng sợ, lưỡi kiếm còn chứa đựng sự ăn mòn.
“Đi!”, khi đường kiếm hình
rắn màu vàng đã được tích trữ tới đỉnh phong, ông Châu khóa chặt Tô Minh, trong nháy mắt chém vào sau lưng anh.
Õng Châu có chút lung lay, một chiêu này tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Mà một chiêu này được đánh ra, trong lòng Phó Hoành Khôn cũng buông lỏng.
Ông ta hiếu rất rõ uy lực của chiêu thức này của ông Châu, nếu Tỏ Minh liều lĩnh, cứng rắn nghênh tiếp, cho dù là thần tiên cũng chỉ có một con đường chết.
Mà nếu Tô Minh lựa chọn phản kháng, vậy anh phải buông bỏ việc điên cuồng truy sát áp bách ông ta, vậy bản thân liền được cứu rồi.
Cho dù là tình huống nào cũng tốt.
Chớp mắt.
Kiếm khí hình rắn màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy kia đã vụt tới sau lưng Tô Minh, thế như chẻ tre muốn tách cơ thế anh ra làm đôi.
Nhưng đúng lúc này!
.