ông cụ Diệp đã tỉnh.
“Mộ Cẩn của ông!”, ông cụ Diệp chống gậy, nước mắt rơi như mưa.
Tiêu Nhược Dư đặt xác chết của Diệp Mộ Cấn lên ghế sô pha trong phòng khách.
“Cò chủ ơi! 1, Chu Khánh Di cũng khóc, cô ta vừa khóc, rất nhiều người cũng khóc theo.
Giáo tôn đã chết.
Cô chủ đã chết.
Ngày này đối với các học viên của nhà họ Diệp mà nói thật sự là một ngày hết sức đau buồn trong cuộc đời.
“Giờ, viện võ đạo của nhà họ Diệp giải tán hết cho tôi!”, ông cụ Diệp bỗng nhiên gõ mạnh gậy ba-toong trong tay xuống đất, ngấng đầu, quát.
Thoáng chốc, hơn 200 học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp có mặt trong ngoài phòng khách đều run bắn cả người.
“Đây là mệnh lệnh của ông cụ tôi”, õng cụ Diệp quát: “Nhà
họ Diệp sắp diệt vong, các người còn trẻ, không cần phải chôn cùng!”
Các học viên, cao thủ, vệ sĩ của nhà họ Co, họ Ngụy, họ Cõng Tôn, thậm chí có cả một số cao thủ từ Huyền Linh Sơn mà mấy nhà này trả một cái giá đắt để mời về đã men theo sân Tây Lâm đến trang viên nhà họ Diệp.
Giờ phút này, tất cả đều đang bao vây lấy trang viên.
Nhà họ Diệp đã không còn đường lui nữa.
Họ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
“Người nhà họ Diệp nghe
đây, chỉ cần đầu hàng đi ra đây ngay bây giờ thì còn có thể giữ được mạng sống”, lúc này, bên ngoài trang viên, giọng nói trầm thấp đầy đanh thép và ngang tàng của Ngụy Chấn Phong chợt vang lên.
Ngụy Chấn Phong tin rằng ông ta nói xong câu này thì đám người chỉ còn ít ỏi không bao nhiêu của nhà họ Diệp sẽ lại chạy bớt một số lớn.
Nếu vậy, nhà họ Diệp sẽ càng dê tiêu diệt hơn.
.