Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó!
Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.
Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!
“Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?”
Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa.
“Kho báu huyết mạch à!
Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?”, Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.
Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên!
“Xoạt!”
Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.
Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tò Minh.
Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.
Nhưng một giây sau, Ma La
Kiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh.
“Đi theo anh một trăm năm”.
Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.
Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?
Vì sao?
“Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vào
trong chiếc nhẫn không gian.
Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được.
“Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng”.
Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh.
.