Tiếp đó, dưới sự ngạc nhiên của Tô Minh, Ma La Kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại đến cả trăm lần, sau đó biến hoá thành một chiếc vòng tay hình kiếm, dập dềnh bay đến trên cổ tay trái của Tò Minh, rồi đeo vào tay anh.
Chiếc vòng tay này màu đỏ đen, bên trên rải rác những hoa văn tinh tế và quái dị, hình đốc kiếm và lưỡi kiếm khá rõ ràng v.
v! một chiếc vòng khá là đặc biệt, cũng khá là tinh tế, hơn nữa trông rất oách, hợp với đàn ông.
Ngoài ra, đeo trên tay lại không hề cảm thấy nặng.
“Đúng là có được báu vật”, Tò Minh quét mắt liếc nhìn vòng tay, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn và mãn nguyện.
Đế Thành.
Nhà họ Diệp.
Trang viên nhà họ Diệp.
Cả trang viên nhà họ Diệp đã trống trơn, trên đó đều là vết máu.
Thảm cỏ đầy màu máu.
Máu tươi chảy dọc theo thảm cỏ, thấm đẫm nơi đó.
Bên trong trang viên, thi thể nằm đầy trên đất.
Cực kỳ thảm thiết.
Mười hai người Thiên Tự vệ, Địa Tự vệ của nhà họ Diệp đã
chết hết.
Diệp Phù, Diệp Võ, đã chết.
Ông cụ Diệp, đã chết.
Hơn hai trăm học viên của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều chết cả.
Những con cháu dòng chính của nhà họ Diệp quyết chiến đến cùng cũng đã chết hết.
Cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới, chẳng có lấy một người sống sót.
“Ha ha! chúng ta đi”, Nguy Chấn Phong cười ha ha, vừa tàn
nhẫn vừa đắc ý.
“Nhiều thi thế thế này phải làm sao? Chôn đi chứ?”, Còng Tôn Hạ hỏi một câu, hơi không biết phải làm sao.
“Đào một cái hố to, chôn chung là được”, Cơ Thương Hải mỉm cười nói.
“Bố, hay là chặt vài cái đầu treo trước cửa của nhà họ Diệp, cũng để doạ những gia tộc khác của Đế Thành”, đúng vào lúc này, Công Tôn Thần đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía
Công Tôn Thần.
Khẽ kinh hãi.
Đến Còng Tôn Thần cũng hơi nhíu mày, nhà họ Diệp đã đến nước này rồi!!!
Bị huỷ diệt rồi.