Cộng thêm trước đó đã tu luyện pháp công luyện khí cực mạnh đó là “Thái Huyền thôn linh chân kinh”, cho nên chân khí đã cao hơn hẳn các võ đạo khác.
Còn cả sự nuôi dưỡng và nâng cấp của kho tàng huyết mạch.
Theo Tô Minh thấy, chân khí của bản thân tương đối tinh luyện và cô đọng.
Thật không ngờ rằng!
Trực giác mách bảo anh, thiên nữ Tạo Hoá không hề nói dối!
“Lần này coi như gặp phải đại năng ngoài sức tưởng tượng rồi”, Tô Minh thở dài một tiếng.
Thiên nữ Tạo Hoá.
Bốn chữ này không hề đơn giản chút nào!
“Tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này nữa”, Tô Minh vội gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, đi về phía đông đường hầm, tìm hết một lượt từ trong ra ngoài.
Quả nhiên, không tìm được thứ gì.
“Trong bốn đường hầm này cho dù có Ma La Kiếm, hay Thiên nữ Tạo Hoá, hoặc thứ gì khác đều không phải là những thứ tầng trái đất có thể chịu đựng được! Tại sao lại xuất hiện trên tầng trái đất? Xem ra tầng trái đất cũng không hề đơn giản chút nào?”, Tô Minh bất giác nghĩ tới.
Đi ra khỏi đường hầm phía đông.
Tô Minh đi tới một nơi đã chuyển thành không gian trọng lực với những mảnh quan tài bằng kim loại vụn nát.
Ngước đầu lên.
“Đường hầm ở bên trên, quả nhiên lại xuất hiện lân nữa.
Trong trường hợp cả bốn cánh cửa đá trước đó chưa được mở và trước khi bốn đường hầm chính chưa được mở, thì đường hầm phía bên trên cũng sẽ đóng chặt, cho nên khó mà tìm đường lên trên được.
Còn bây giờ.
Thì lại quá dễ dàng.
Chỉ vừa khẽ cử động, Tô Minh đã hoá thành một tia sáng, phóng thẳng lên phía trên.
Sau hơn mười nhịp thở.
Tô Minh đã ra khỏi mặt đất.
Xuất hiện trên sân Tây Lam.
Trời lúc này đang đổ cơn mưa phùn.
Có mùi máu tanh, vì ngay tại sân Tây Lâm trong khoảng thời gian trước đã diễn ra trận giao chiến giữa tám gia tộc lớn của Đế Thành, khiến rất nhiều người phải bỏ mạng.
“Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn, Diệp Phù, Chu Khánh Di, Diệp Võ, ông cụ Diệp, mọi người vẫn ổn chứ?”, Tô Minh ngẩng đầu, bầu trời âm u như muốn sụp xuống.
Tiếp đó, anh nhanh chóng rời đi.
“Quay về trang viên nhà họ Diệp trước đã”.
Lúc này.
Tại Ma Thành, Hoa Hạ.
Trong một tòa nhà tối tăm dưới lòng đất trong một biệt thự cổ ở phía tây nam của Ma Thành.
Tiêu Nhược Dư, Dì Cầm, Lam Tuyết, Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn, và cả Chu Khánh Di với thưong tích đầy mình trông rất đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường trước mắt.