“Tên khốn kiếp, tuyệt vọng chưa? Ông nội tôi là cảnh giới đoạt mệnh! Ha ha ha ha! Muốn
giết tôi, đến đây giết đi! ông đứng đây, giết ông đi! ông đây bảo đảm không nhíu mày, ông đây thực sự cầu xin cậu đến giết đó!”, Cơ Nhất Phàm đột nhiên chỉ vào Tô Minh mà phá lên cười, chế giễu, đắc ý đến cực điếm, trắng trợn khiêu khích anh.
“Im miệng!”, tuy nhiên điều khiến người ta không ngờ tới là Cơ Văn Phong lại lạnh lùng quở trách cháu trai mình một câu.
Không những vậy, ông ta còn chắp tay chào Tô Minh: “Tiểu huynh đệ, thằng cháu trai này của tôi cũng đã chịu bài học mà nó đáng phải nhận, hôm nay không đánh không quen biết,
không bằng, hôm nay dừng ở đây thôi, lão hủ muốn đem theo đứa cháu trai này rời đi, cậu xem, có thể nể mặt lão hủ được không?”
Lời này của ông ta vừa nói ra.
Toàn trường rơi vào im lặng.
Đại trưởng lão cảnh giới
đoạt mệnh thuộc dòng chính của nhà họ Cơ, lại! lại khách khí với Tô Minh như vậy?!
Phải biết rằng, vừa rồi Tô Minh xém chút đã giết chết cháu trai của ông ta.
Hơn nữa, nghe ý tứ của Cơ Văn Phong thì ông ta chỉ dẫn theo Cơ Nhất Phàm, cũng không quan tâm tới việc Tô Minh tìm mấy người Cơ Thương Hải, Cơ Khâm báo thù.
Cơ Thương Hải và Cơ Khâm trong thoáng chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hai chân mềm nhũn, sắc mặt Cơ Uyên cũng tái xanh.
“Ông nội, giết hắn, hắn! ”, Cơ Nhất Phàm còn muốn nói gì đó, trong lòng sốt ruột.
Nhưng lại một lần nữa bị Cơ Văn Phong quát: “ông nói, im miệng”.
“Phần thể diện này tôi không cho nổi”, nhưng càng khiến mọi người phải ngạc nhiên là, Tô Minh từ chối rồi!!!
Không sai.
Tâm trạng không một chút dao động, bình tĩnh từ chối.
Cảnh giới đoạt mệnh? Rất mạnh sao? Bản thân anh hiện giờ, một tay bóp chết tám người mười người, có lẽ cũng không khó đi?
Một lão già vừa tiến vào đoạt mệnh mà thôi, còn kém xa so với người bảo vệ của cậu hai
nhà họ Hạ trước cửa Phiêu Diều Tông ngày đó.
Anh của ngày hôm nay đã có đủ tự tin và thực lực tuyệt đối để có thể trong chớp mắt giết chết người bảo vệ đó của cậu hai nhà họ Hạ, nói khó nghe một chút thì trong mắt Tô Minh, Cơ Văn Phong trước mắt này chẳng có gì khác biệt so với Công Tôn Thần.
Cơ Văn Phong trầm mặc.
Vẻ mặt càng trở nên trịnh trọng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tự đáy lòng cũng đang nổi sóng to gió lớn.
Ông ta quả thực có chút phán đoán không nổi thực lực của Tô Minh, luôn cảm thấy anh rất nguy hiểm, do đó mới có ý tưởng trực tiếp dẫn theo cháu trai mình rời đi, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy?!
Không chỉ Cơ Văn Phong im lặng mà cả nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, Cơ Uyên cùng Cơ Thương Hải cũng rơi vào trầm lặng, nhưng sự trầm mặc của họ xuất phát từ sự chấn động tới cực điểm rồi thất thần.
Chấn động trước sức mạnh cực độ của Tô Minh.
Kinh hoàng trước sự điên cuồng của anh.