“Tôi! Tôi sẽ đưa cậu đi”, thất trưởng lão của Huyền Thanh Tông là ông lão với dáng người nhỏ gầy ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.
ông ta run rấy đứng ra, cung kính đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
“Người anh em họ Tô! Chi bằng nhường lại kho báu vật của Huyền Thanh Tông cho tôi đi?”, nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện.
Xuất hiện rất kỳ dj!
Xuất hiện không báo trước.
Đó là một chàng trai tuấn tú, để tóc dài, mặc áo trắng, cầm quạt nan.
Chàng trai xuất hiện trước mặt Tô Minh và cười nói.
Người con trai đó ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng nhìn từ khí tức thì người này có thể chất đặc biệt, khí huyết sục sôi đến ghê người, sức chiến đấu
vượt xa cảnh giới của hắn.
Người này cho Tô Minh cảm giác là còn mạnh hơn Dương Phụng Lăng ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.
Tất nhiên, kế cả là như vậy thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn là mình giết được đối phương trong giây lát.
“Dựa vào cái gì?”, Tô Minh cười hỏi.
Đứng xem kịch hay, sau đó nhảy ra đòi phần?
“Dựa vào việc tôi đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới, tôi họ Thấm”, người con trai cười với vẻ bỡn cợt.
Người con trai tên là Thấm Dật.
Hắn là cậu chủ của nhà họ Thấm ở gia tộc hộ thần ở thượng giới.
Trên thực tế, Thẩm Dật sớm đã nhòm ngó đến bốn thế lực lớn ở hạ giới rồi.
Đặc biệt là hắn rất có hứng thú với kho báu vật của bốn
siêu thế lực này.
Nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị nên chưa ra tay.
Nghe nói, bốn thế lực ở Huyền Linh Sơn có chiêu thức đánh thức tổ tông.
Quả nhiên hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, đó đúng là sự thật.
Nhưng lại không hề mạnh như hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là yếu.
của Dương Phụng Lăng thì chỉ có thể đánh thức một lần.
Ha ha!
Rác rưởi!
Có thể nói, Tô Minh một mình một kiếm có thể đánh nát chiêu thức đánh thức tổ tông của bốn thế lực mà Thấm Dật luôn kiêng kị.