Vũ khí chia thành linh khí, vương khí, sau đó mới là chân khí.
Trong thiên hạ, ngay cả vương khí cũng không có, cho dù là bán bộ vương khí, cũng chỉ có thể có một hoặc hai cái.
Chứ đừng nói đến chân khí!
Một thanh chân khí, lại…!lại có thể xuất hiện ngay trước mắt như vậy?
Quá mức dọa người.
Lúc này sắc mặt Mộ Dung Yêu trắng bệch.
Tiêu hao rất lớn.
Thực lực của cô ta, lại không đủ để sử dụng chân khí!!!
Nhưng vẫn cưỡng ép dùng.
Chân khí trong tay.
Cô ta không tin không đánh bại Tô Minh
Không tin.
Tô Minh, có gan thì tiếp tục chiến đấu!
Mộ Dung Yêu là người được định sẵn để đi trên con đường Nữ Đế.
Nếu như một người có võ công cấp thấp, nhỏ tuổi hơn mình, mà cô ta lại không thể đánh bại được, thì có mặt mũi gì đi lên con đường Nữ Đế?
Mộ Dung Yêu quá kiêu ngạo.
Kiêu ngạo đến mức tuyệt đối không cho phép bản thân mình thất bại.
Tuyệt đối không.
“Thanh kiếm này của tôi hạ xuống, cậu nhất định sẽ chết, nhất định!”, Mộ Dung Yêu từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Tô Minh, thanh kiếm màu tím trong tay nhắm thẳng vào Tô Minh, cô ta quát lên một tiếng: “Chịu thua!!! Tôi muốn cậu chịu thua!!!”
Giọng nói của Mộ Dung Yêu vô cùng đáng sợ, uy hiếp toàn bộ Thủ Hộ Sơn.
Âm thanh chấn động, bao trùm lên không gian.
Toàn bộ Thủ Hộ Sơn lúc này yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi âm thanh đều là màu tím.
“Haizzz…”, Ninh Triều Thiên thở dài, ông ấy biết, Tô Minh thua rồi, khi Mộ Dung Yêu lấy ra một thanh chân khí, kết quả đã được quyết định.
Có chút đáng tiếc.
Lúc đầu, Tô Minh có thể thắng được.
“Cuối cùng cũng thắng rồi”, Thẩm Hạc Quang hít một hơi thật sâu lại thở ra một hơi dài.
Tuy là Mộ Dung Yêu chiến thắng không hề dễ dàng, nhưng chỉ cần thắng, nhà họ Thẩm không bị diệt tộc, đã là tốt lắm rồi.
Cũng may là Mộ Dung Yêu xuất thủ, nếu không…, chỉ dựa vào thực lực Tô Minh vừa mới thể hiện, còn có thuộc tính bất tử quỷ dị kia, nếu tự mình ra tay chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Minh.
Vô cùng may mắn.
“Cô cho là thắng được tôi?”, đúng lúc này, điều mọi người không thể ngờ tới chính là Tô Minh vậy mà không trực tiếp chịu thua, ngược lại còn mỉm cười, hơi nhíu mày.
“Không thì sao?”, giọng nói của Mộ Dung Yêu hơi lạnh đi một chút.
Thế nào đây, cô ta đã đem chân khí ra rồi.
Còn không nhận thua.
“Kiếm trong tay tôi, là chân khí”, Mộ Dung Yêu quát lên: “Không cần giãy giụa nữa!!!”
“Chân khí? Chân khí rất mạnh sao?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên một tia khinh thường.