Hiện tại, biệt thự của nhà họ Trần chỉ có anh và những người phụ nữ của mình cùng vài người hầu nữ, tất cả người nhà họ Trần bao gồm cả ông cụ Trần đều đã dọn đi nơi khác.
Anh chỉ mời Ngô Lập Tàng ở lại tầng trái đất, tin rằng với thực lực của ông ta, dạo chơi trái đất vài ngày hoặc tùy ý coi trọng bất
kỳ khách sạn hàng đầu nào có thể dừng chân trên trái đất thì đều có thể dễ dàng tiến vào, không cần tới anh lo lắng.
“Cái này…”, một tia không vui lóe qua đôi mắt sâu thẳm của Ngô Lập Tàng nhưng sau đó ông ta liền đắn đo, dù sao bất kể người nào phi thăng cũng không thế đêu là ké cô độc, cân vài ngày để bố trí cũng không quá đáng.
Chỉ là…
Ngô Lập Tàng hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp: “Tôi có thể ớ lại tầng trái đất du ngoạn ba ngày, ba ngày sau, nếu cậu vẫn
không rời đi cùng lão phu, vậy chỉ có thế tự mình tìm đường tới Linh Võ Thành.
Không phải lão phu không muốn cho cậu thêm chút thời gian, mà là lão phu phải tới đại lục Nguyên Tinh đón một yêu nghiệt tuyệt thế, lão phu không muốn chậm trễ nữa.
Vị yêu nghiệt tuyệt thế đó vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Linh Võ Thành và học viện Linh Võ”.
“Tôi hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu: “Ba ngày là đủ rồi, ba ngày sau, tôi sẽ cùng tiền bối rời đi, nhưng ý của tiền bối là, sau khi rời khỏi tầng trái đất sẽ không tới Linh Võ Thành ngay mà tới đại lục Nguyên Tinh một chuyến phải không?”
Bản thân cũng phải tới đại lục Nguyên Tinh trước?
“Đúng vậy, nhưng cậu không phải lo lắng về lộ trình xa xôi, đại lục Nguyên Tinh rất gần với trái đất, chỉ mất mười giờ để đến được đó, sẽ không đế lỡ thời gian đâu.
Cậu chỉ cần lo lắng về việc đến lúc gặp được Quý Thanh Hòa làm thế nào để gìn giữ sự tôn kính.
Đối phương bằng tuổi cậu, lại đã là cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi, là yêu nghiệt siêu cấp hiếm gặp của thời đại, khi đến được Linh Võ Thành, cậu cũng khó mà gặp lại được một yêu nghiệt siêu cấp như cô ấy nữa”, Ngô Lập Tàng cảm thán.
Dường như ông ta có rất nhiều điều muốn nói khi nhắc đến Quý Thanh Hòa.
Bỗng nhiên Ngô Lập Tàng như nhớ tới điều gì đó, không khỏi trịnh trọng nhắc nhở: “Lão phu sợ mình trí nhớ kém ba ngày sau lại quên nhắc cậu, nói đến Quý Thanh Hòa, tôi phải nói trước cho cậu biết, nhớ lấy, nhất định phải ghi nhớ, tính khí của Quý Thanh Hòa không tốt lắm, cá tính lại lạnh lùng, ba ngày sau, khi chúng ta gặp được cô ta, cậu cố gắng giữ im lặng hết mức có thể, chớ nói lung tung, nếu không chọc cô ta tức giận, lão phu cũng không cứu nổi cậu đâu”.
Dứt lời.
Ngô Lập Tàng liền biến mất.
“Ba ngày sau lão phu sẽ lại
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.
Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.
Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Sau khi Ngô Lập Tàng rời đi thì sắc mặt của đám người Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tinh và Lam Tuyết đều tái nhợt đi.
Bốn cô gái không ngừng run rẩy, thậm chí sắp khóc đến nơi.
Mặc dù bốn cô gái sớm đã đoán được người đàn ông của mình không bao lâu nữa sẽ rời khỏi trái đất mà bay đến một tầng võ đạo cao hơn.
Nhưng họ không ngờ ngày này lại đến sớm thế.
“Khóc gì chứ? Với thiên phú võ đạo của các em, cộng với tài nguyên võ đạo mà anh để lại cho các em thì cùng lắm là hai ba năm, võ đạo của các em sẽ đạt đến cảnh giới hóa thần.
Đến lúc đó anh sẽ về đón các em
thôi”, Tô Minh nói với giọng an ủi.
Có trong tay 200000 viên linh thạch hạ phẩm cộng với thiên phú võ đạo tốt, thậm chí Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình có thể chất đặc biệt, vì vậy tốc độ tu luyện chắc chắn rất nhanh.
Hai ba năm có thể đạt đến cảnh giới hóa thần đúng là không phải chuyện đùa.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới hóa thần thì có thể miễn cưỡng thích ứng được ở tầng võ trung rồi.
Đến lúc đó, Tô Minh hoàn toàn có thể đưa họ cùng đến tầng võ đạo trung.
“Nhưng ba năm cơ à?”, Tống Cẩm Phồn bĩu môi nũng nịu: “Ba năm dài không được gặp anh…”.
Nói xong, Tống Cẩm Phồn đột nhiên nắm chặt bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu lúc này đã ngấn lệ.
Cô ta nhìn Tô Minh, nói: “Tối nay…!Tối nay anh phải ở lại phòng em”.
Lúc nói xong câu này thì trên khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta thật sự lấy hết dũng khí nói câu đó.
Tô Minh sắp bay đi rồi mà cô ta vẫn chưa được coi là người phụ nữ thật sự của anh, vậy thì làm sao được?
“Tối mai, tôi…”, Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng.
Cô ta nói xong mà cảm thấy xấu hổ, toàn thân run rẩy khó đứng vững.
Từ tận đáy lòng Tô Minh vô cùng cảm động.
Rõ ràng biết mình sắp bay đến thế giới khác mà cả Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn vẫn kiên định muốn
trao tấm thân trong trắng cho mình.
Đủ thấy họ kiên định và chung tình đến nỗi nào.
Tô Minh không từ chối và cũng không nỡ từ chối.