“Đường đường là nhân vật tung hoành thời thượng cổ và viễn cổ lại đi bắt nạt một cậu nhóc mới 20 tuổi”, Hỗn Độn Long Quy nói.
Giọng nói vừa cất lên thì Hỗn Độn Long Quy giơ móng vuốt lên cào về phía Viên Châm.
“Các vị thái thượng trưởng lão giúp tôi”, Viên Châm hét lớn,
ánh mắt kinh hãi.
Lúc này ông ta thi then tất cá chiêu bài và cá thủ đoạn ẩn giấu đã lâu.
ông ta điên cuồng dùng cả thuật đại đạo, mượn lực trời đất…
Lúc này phía trước Viên Châm đột nhiên có thêm mấy lão quái vật già chua chát.
Đó chính là những thái thượng trưởng lão đẳng cấp ẩn cư ở phía sau học viện Tiên Lạc.
Mấy người này không phải là mấy thái thượng trưởng lão yếu ớt mà họ có thực lực ngang tầm với Viên Châm.
Lúc này cũng phải có sáu bảy người dốc hết sức và dùng
hết thủ đoạn rồi ra tay cùng lúc.
Rầm!
Một tiếng nổ như phá vỡ đất
trời!
Trên bầu trời của học viện
Tiên Lạc xuất hiện rất nhiêu hô đen khủng khiếp, như bùng phát ra khí tức kinh người.
Đám Viên Châm không ngừng run rẩy.
Phụt máu!
Họ đều bị thương nhưng không nặng lắm.
Chỉ có điều, cái giá phải trả là quá lớn.
Bởi vì, đến cảnh giới võ đạo như đám Viên Châm gần như là không thể bị thương.
Nhưng một khi bị thương, kể cả vết thương không nặng, nếu muốn hồi phục thì cũng cần lượng lớn tài nguyên võ đạo và thời gian rất lâu.
Chứ đừng nói đến những thái thượng trướng lão có tuổi đời quá cao, tuổi thọ sắp chạm mốc cực đỉnh, nếu bị thương có tí xíu thì chắc còn tệ hơn.
“Hừm!”, sau khi móng vuốt bị chặn lại thì đây mới chỉ là bắt
đầu.
Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh
một tiếng rồi đột nhiên há miệng ra, một luồng khí sát phạt hỗn độn bắn ra.
“Chết tiệt”, sắc mặt Viên Châm tái nhợt như cây nến trắng, kinh hãi hét lớn: “Dùng bảo bối mạnh nhất đi, đừng nương tay”.