*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh…”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.
Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu kho tàng huyết mạch đi?
Tô Minh trầm mặc.
Thiên nữ Tạo Hóa có bao nhiêu vô địch, anh biết rõ, ngay cả học viện Hỗn Độn cũng phải kính trọng thiên nữ Tạo Hóa! Cũng từng được thiên nữ Tạo Hóa chỉ bảo!
Như vậy người có thể đuổi giết thiên nữ Tạo Hóa, có thể trở thành kè đích của thiên nữ Tao Hóa.
Phải mạnh đến thê nào chứ?
Nhưng.
Tô Minh cũng không sợ hãi.
Cho dù năm năm sau, anh thật sự phải chịu chết cùng với thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hề hối tiếc.
Mấy năm nay không có thiên nữ tiền bối, anh căn bản sẽ không đi được đến một bước này.
Tình hữu nghị giữa hai người đã không cần gì diễn tả bằng ngôn ngữ nào nữa.
“Nhóc Tô, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, năm năm vẫn rất lâu, bây giờ điều duy nhất mà anh phải lo lắng vẫn là làm như thế nào để gi3t ch3t Ý chí Đại Đạo.
Yên tâm đi, nhất định kè địch của bản thiên nữ cũng sẽ cho Ý chí Đại Đạo một ít lo lắng, tiếp theo Ý chí Đại Đạo sẽ dùng hết sức, càng thêm điên rồ để đối phó với anh”,
Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng nói.
“Thiên nữ tiền bối, cô yên tâm đi”, Tô Minh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Độc Cô Nguyên: “Cô Độc Cô, chúng ta nên vào chiến trường Thần Ma thôi!”
“ĐƯỢC…” Độc Cô Nguyên không biết nên hình dung cảm giác của mình như thê nào nữa, dù sao cũng là có chút ngây ngốc lơ mơ.
Tại đây có hình ảnh
.