*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chớp mắt…
Kiếm quang màu xanh lục kia rơi xuống bia Huyền Diệu…
Bia Huyền Diệu liền rung dữ dội.
Thậm chí, trên đó, ánh sáng
và một số quy luật Hỗn Độn đều có chút ảm đạm, thậm chí, nếu nhìn kỹ, trên Bia Huyền Diệu, còn có vết kiếm, vết kiếm sâu.
Bản thân Tô Minh cũng hơi tái mặt, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.
Hiển nhiên, bia Huyền Diệu cũng đã bị ton hại rôi.
Tô Minh cũng vì thế mà bị thương theo.
Tuy nhiên, chính vào khoảnh khắc lùi về sau mấy bước này, khí tức của Tô Minh lại khôi phục đến đỉnh điểm, thương thế đã lành lại, tất nhiên, bia Huyền
Diệu cũng theo đó mà lành lại.
Nó giống như ma thuật vậy.
“ơ?”, cảnh này lại một lần nữa khiến Túy Kiếm Ma kinh ngạc thốt lên, ông ta nhìn kỹ bia Huyền Diệu, nhìn kỹ Tô Minh, cuối cùng trong ánh mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng càng thêm phần hứng thú.
Mà lúc này, ở phía dưới, đôi mắt đẹp của Phong Vũ Vân mở to.
Ngây người!
Tô Minh trải qua một chiêu của Tủy Kiếm Ma mà không
chết, cũng không bại.
Đã đủ rồi!
Đủ gây sốc rồi…
Quả thực là một cú sốc kinh hoàng hù chết người.
Bởi vì, nếu anh là người của vực Hỗn Độn, thì sẽ hiểu, trong thế hệ trẻ, có thể tiếp được một kiếm của Túy Kiếm Ma, là một loại khái niệm gì?
Tại đây có hình ảnh
Bốn người của Bách Lý Đồ cũng có những cảm xúc tương tự.
“Nhóc con, cậu xứng đáng để bổn Túy Quỷ sử dụng thanh kiếm gãy này!”, giây tiếp theo, Túy Kiếm Ma mỉm cười, rõ ràng một khắc trước vẫn còn mơ mơ màng màng, khuôn mặt và đôi mắt đều là Túy ý, vậy mà một khắc sau lại không còn Túy ý nữa, tận sâu trong ánh mắt là một tia sát ý cực kỳ rõ ràng, ông ta muốn giết Tô Minh, giết bất cứ thế hệ trẻ nào có khả năng uy hiếp đến mình.
Hắn, như thể, đã biến thành một người khác vậy.
Túy Kiếm Ma cầm chắc thanh kiếm ở thắt lưng kia.
Đột nhiên…
Khoảnh khắc ông ta cầm kiếm, dường như đất trời xoay chuyển, bốn phương hỗn loạn.
Tựa như, toàn bộ thế giới đều đã bị kéo vào thế giới của kiếm đạo.
Tựa như, giữa đất trời, chỉ còn lại một mình Túy Kiếm Ma, mà ông ta, là người, cũng là ki ếm.
“Điệp Kiếm Thức!”
Túy Kiếm Ma giơ tay lên, thì là một kiếm.
Lại thấy…
Toàn bộ khung trời của kiếm đạo dường như bắt đầu chồng lên nhau từng mảnh từng mảnh.
Sức mạnh ngút trời của toàn bộ kiếm đạo dường như đã bị hút vào trong một đạo kiếm phong màu xanh lục kia.
Không còn Túy ý, chỉ có núi sông, biển cả, chỉ có đất trời, u Minh, chỉ vạn vật, sinh linh, có trăng trời và tinh tú.
Chuyển động của kiếm, chính là chuyển động của núi sông và biển cả, sau đó chồng lên đất trời tối tăm, vạn vật sinh linh, trời trăng và ngôi sao.
Có nhân đạo, có thiên đạo, có đại đạo, có sinh tử đạo, có u Minh đạo, có luân hồi đạo.
Cái gọi là “điệp”, là “điệp” khí, “điệp” kiếm ý, “điệp” cũng là ý cảnh, “điệp” còn là đế đạo!
Một kiếm này chém ra của Túy Kiếm Ma.
Hiến nhiên, chi can la đại đế của thế giới Đại Thiên và thế giới Tiếu Thiên, lúc này, gần như toàn bộ đều như dừng lại trong nháy mắt, như thể trở thành đám cừu non đợi bị giết thịt!
Mà những người nổi bậy đỉnh cấp trong Đại Đế hạ vị như Phong Vũ Vân, lúc này, cũng đột nhiên bị ngạt thở, toàn thân phát lạnh, hoảng sợ vô cùng, chắc chắn 100%, một kiếm như vậy có thể giết chết mười, thậm chí là mấy chục người chỉ trong nháy mắt.
Đến cả một tí mảy may cơ hội để phản kháng cũng không có.
Rất mạnh!
Cực kì mạnh!
Diệt chúng sinh, phá vỡ sức mạnh của hỗn độn.
“Nhóc con, còn có thể cản được không?”, Túy Kiếm Ma nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt hiện lên ba phần cân nhắc, ba phần mong đợi, ba phần sát ý, và một phần khiêu khích.
.