*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ha ha…
Cũng xứng?
Chỉ là chảy trong mình dòng máu của nhà họ Nguyên thôi mà, nói cách khác, cô ta làm gì đủ tư cách để đứng trong cái nhóm này?
“Con…”, Tô Ly không biết phải trả lời thê nào, cỏ cũng cỏ những quân
bài chưa lật, nhưng những quân bài tẩy đó đặt trước mặt nhà họ Nguyên, trước mặt Nguyên Địch và Nguyên ương thì chẳng là cái thá gì cả!
Nhưng từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
Bởi vì chỉ có gia chủ nhà họ Nguyên mới có tư cách tiến vào Nguyên Cảnh!
Từ khi vào nhà họ Nguyên đến nay, cô luôn có một linh cảm mãnh liệt rằng bên trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình…
Tiến vào Nguyên Cảnh, với cô mà nói là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Thế nên từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
“Nói đi”, thấy Tô Ly im lặng không nói gì, Nguyên Chấp thản nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Nguyên ương và Nguyên Địch cũng đầy hờ hững và suy tính.
Đứa em gái không biết điều này.
Lại dám chạy tới đây tranh giành vị trí người thừa kê nhà họ Nguyên ư?
Nực cười.
“Anh con là Tô Minh, anh ấy rất mạnh”, Tô Ly lên tiếng, cuối cùng, cô nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất cô có thể mang ra được chỉ có như thế.
Những lời đó vừa được thốt ra.
Cả nhà tổ đều chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu nín cười.
Mặt Nguyên Chấp chợt run run.
Có khác gì đang gây rối đâu?
Tô Minh?
Tô Minh là ai?
Mạnh lắm hả?
Đứa con gái này của ông ta sống ở hạ giới quá lâu nên đầu óc hư hỏng mất rồi.
“Tô Minh? Anh trai?” Nguyên ương lại khinh thường hừ một tiếng: “Thế nào? Võ đạo của tên đó mạnh lắm hả? Có thể đỡ được một đòn của tôi không?”
Tô Ly liếc sang Nguyên Ương rồi lại im lặng không nói gì.
“Được rồi, tiếp tục”, Nguyên Chấp hừ một tiếng.
Tại đây có hình ảnh
“Bốn ngàn năm trước con cứu được một người ở trên đường Tư Long, hơn nữa còn kết nghĩa anh em với người đó, người này đang đứng trong mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng của học viện võ đạo Hỗn Độn!”, Nguyên Địch thản nhiên nói.
“Cái gì?” hơi thở của Nguyên Chấp chợt khựng lại, một bất ngờ khác, những người còn lại cũng ngừng thở rồi lại mừng rỡ như điên!
Sau khoảng vài phút.
.