Tô Minh đang né tránh công kích của Chu Kình! Đang trong lúc sử dụng thân pháp cao độ, cực hạn nhanh chóng lùi về sau, anh lại đỡ lại như vậy, đây mà là dìu đỡ sao?
Mẹ kiếp! Đây là muốn túm giữ lại thì có!
Hiệu quả tương đối tốt đấy.
Tô Minh thật sự bị Tử Diệu thoáng cái đã đỡ lấy, sau đó cơ thể dừng lại.
“Phốc!”
Lập tức, hai cánh của Chu Kình trực tiếp cắm sâu vào ngực Tô Minh.
Xuyên qua rồi.
Hơn nữa.
Tô Minh bay ngược ra ngoài… nửa ngực trên dường như đều đã bị cắt đứt, thủng một lỗ.
Máu tươi đầm đìa.
Thảm.
Cực kỳ thê thảm.
“Không!”, bên đường biên giới không giới hư không, Đạm Đài Vô Tình gào lên, thảm thiết mà đau khổ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cơ thể mềm mại run rẩy.
Hận ý tràn ngập trong lòng.
Đến hai tròng mắt màu tím cũng trở nên tím thẫm hơn.
Khiến người khác lạnh phát run.
Bên ngoài.
Trong số hơn mười nghìn tỷ người của thế giới Đại Thiên, có rất nhiều người cũng phải chửi ầm lên.
“Tên phá đám đó thật sự đến cứu người ư?”
“Hắn ta tới giết người thì đúng hơn ấy?”
“Mẹ kiếp! Thủ đoạn vô liêm sỉ!”
“Nhìn sắc mặt của hắn ta kìa, làm gì có chút nào lo lắng và áy náy chứ? Sắp cười thành tiếng rồi!”
“Chính là hắn – Mẹ nó, tới phối hợp với Chu Kình để giết chết Tô Minh, quá vô liêm sỉ rồi!”
Chỉ là, không có ai chú ý tới, nơi mà Tô Minh bay ngược ra sau vừa hay chính là bên cạnh đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Ừ, gần trong gang tấc.
Đến ý chí Đại Đạo lúc này cũng lơ là không để ý.