Hơn nữa, Tô Minh đã chết rồi, cây đổ bầy khỉ tan không phải sao? Tô Minh đều đã chết rồi, học viện Linh Võ còn có giá trị gì???
Vốn dĩ gia nhập học viện Linh Võ cũng chỉ vì danh tiếng của Tô Minh, lỡ như sau này có một ngày anh trở lại, chiếu cố cho học viện bảo bối hoặc võ kỹ đỉnh cấp gì đó, ông ta cũng sẽ được hưởng lây một phần, hiện tại Tô Minh chết rồi, học viện Linh Võ cũng không còn chút hấp dẫn nào nữa.
“Viện trưởng, lão hủ cũng vậy”.
“Viện trưởng, trong nhà lão hủ cũng có chuyện”.
“Viện trưởng…”
…
Sau đó lại có hơn mười vị trưởng lão, chấp sự mở lời.
Thậm chí sau khi nói xong cũng không đợi Lâm Chân Võ đồng ý, trực tiếp hóa thành một điểm sáng mà rời đi, chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Sau một vài phút.
Đại sảnh vốn có mười mấy vị quản lý cấp cao, chỉ còn lại không tới mười người, bao gồm cả Lâm Chân Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi tới mức có thể chảy nước, ông ta tóm chặt góc bàn khiến nó gần như vỡ lìa, lồng ngực phập phồng thở gấp, đôi mắt còn hằn lên tia máu.
Ông ta muốn bạo phát cơn giận, muốn chửi rủa, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán.
Tai họa ngập đầu ập xuống, ông ta bỗng nhiên có chút mờ mịt.
“Tập hợp tất cả học viên của học viện Linh Võ tới sân võ đạo”, Lâm Chân Võ bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng phân phó.
Chẳng bao lâu.
Trên sân võ đạo của học viện Linh Võ.
Biển người đông nghịt đều là học viên.
Dù là học viên nội viện hay là ngoại viện, lúc này, tất cả đều đang nhìn về hướng Lâm Chân Võ với ánh mắt sáng quắc.
Đều không hiểu tại sao viện trưởng bỗng nhiên lại triệu tập họ tới đây.
Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, sau đó…
Chậm rãi nói ra toàn bộ tin tức mà mình nhận được, không hề dấu giếm chuyện gì.
Lâm Chân Võ nói xong, sân võ đạo liền rơi vào im lặng.
Ngay cả tiếng hô hấp cũng như không tồn tại.
Một loạt ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng và không thể tin được lóe lên.
Cho đến hơn mười nhịp thở sau.
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta đều sẽ chết sao?”
“Điều này không công bằng”.