Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, một tên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?
Sao lại dám đánh trả vậy?
Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đế thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng. Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.
Quả là khó tin.
Càng khó tin hơn là, Tô Minh chẳng những ra tay đánh trả, mà Phục Kiếp còn có thể cảm giác được một chút nguy hiểm từ quyền kia của anh.
Chuyện này quả thật là vớ vẩn, vớ vấn hết sức.
Một tu giả võ đạo yếu hơn Đại Đế lại làm cho Đại Đế cảm thấy nguy hiểm?
Phục Kiếp cảm thấy sự hiểu biết về võ đạo của mình như muốn sụp đổ.
Thoáng chốc.
“Ầm!”
Một quyền kia của Tô Minh đã đấm thẳng tới dấu móng tay của Phục Kiếp.
Nát!
Mọi người hoảng sợ, không tài nào tin nổi, trợn to mắt nhìn, một quyền và dấu móng tay của Tô Minh và Phục Kiếp đều vỡ vụn.
Thế mà… thế mà lại đánh ngang tay?
Đù!
Trong giây phút này, vô số người trong đại sảnh đều không kiềm nổi văng tục, sợ tới mức máu cả người như ngừng chảy và chảy máu não.
Không phải Đại Đế nhưng lại đánh ngang tay với Đại Đế chân chính?
Quy tắc võ đạo trong hàng tỷ năm qua, thoáng chốc đổ nát!
Đằng sau cung điện, ngay cả thánh tử Ma Lại cũng sa sầm nét mặt, trong đôi mắt toát ra vẻ chấn động, không tài nào tin nổi.
“Đi, giờ lành đến rồi”, Ma Lại nghiêm trọng nói, bước nhanh từ sau cung điện ra đại sảnh.
Trong đại sảnh.
“Chỉ thế, Đại Đế? Ha ha…”, Tô Minh khinh bỉ cười, phá hủy bầu không khí tĩnh lặng.
Khinh bỉ Phục Kiếp? Cũng có thể nói là khinh bỉ Đại Đế?
Phải biết rằng, lúc này trong đại sảnh có hơn mười Đại Đế, nhưng mạnh hơn Phục Kiếp cũng không nhiều.
Tuy Phục Kiếp là hạ vị Đại Đế, nhưng cũng là hạ vị Đại Đế tầng ba, đã rất rất rất mạnh. Đa số Đại Đế chỉ là hạ vị tầng một hay tầng hai thôi!
Tô Minh khinh Phục Kiếp, vậy còn những Đại Đế không bằng gã thì sao? Họ suýt nữa thì khó thở ngất xỉu.