Về phần Côn Văn, nghiễm nhiên là thế hệ trẻ thuộc dòng chính của tộc Côn Hỗn Độn.
Côn Văn này cũng là một yêu nghiệt siêu cấp, nhưng trước đây sự sắc bén và hào quang đều bị Côn Thương che lấp, sau khi Côn Thương chết dưới tay Tô Minh mới một lần nữa được bồi dưỡng trọng điểm.
Đặc biệt là Côn U lão tổ, vậy mà bỏ hết vốn gốc, ban tặng cho Côn Văn ba giọt huyết Đế, cộng thêm một vài bảo bối không thể tưởng tượng được mà ý chí Đại Đạo đã giành được kia mới bồi dưỡng ra được Côn Văn.
Côn Văn cũng không chịu thua kém, hiện tại tuổi còn trẻ đã gần đạt tới bán Đế, hơn nữa lực chiến đấu thực tế còn mạnh mẽ hơn bán Đế bình thường rất nhiều.
Có thể thấy điều này từ việc giao chiến với Chu Tước Cửu Diễm cùng Âm Dương Thiên Tù Ngưu.
Nhưng trước mắt.
Biến hóa bất ngờ xảy đến.
Côn Văn trực tiếp bị một Thần Khôi kim loại dễ dàng chặt đứt móng vuốt.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Côn U lão tổ.
“Ý chí Đại Đạo, Thần Khôi kim loại này là?”, Côn U lão tổ hỏi.
Nhưng ý chí Đại Đạo lại trầm mặc không nói.
Tiếp đó.
“Khốn kiếp! Tô Minh vậy mà chưa chết! Chưa chết! Sao có thể như vậy được?”, ý chí Đại Đạo thất thố, giọng nói lộ ra còn mang theo sự kinh hoàng, trong thoáng chốc như bùng nổ bên tai Côn Ừ lão tổ.
Côn U lão tổ chết lặng.
Chưa chết?
Tô Minh chưa chết?
Là có ý gì?
“Trên Thần Khôi kim loại này có khí tức của Tô Minh, là Tô Minh đang điều khiển nó”, giọng nói của ý chí Đại Đạo đã lạnh lùng đến mức lãnh đạm, lạnh đến mức không có chút độ ấm cảm xúc nào.
“Cái gì?”, sắc mặt của Côn U lão tổ cũng điên cuồng thay đổi.
“Âm hồn bất tán!”, ý chí Đại Đạo tự lẩm bẩm một mình, lại nghiến răng cắn lợi nói: “Cậu không chết, vậy để người thân bạn bè của cậu đều chết hết! Chết đi!”
Cùng lúc đó.
Bản thể của Côn Văn quá to lớn, cho dù là một bên móng vuốt cũng khổng lồ như một ngọn núi thần.
Ngoài ra còn đang bùng cháy đạo vận cùng quy luật khủng bố.
Móng vuốt kia bị chém đứt, rơi xuống chiến thành.
Giống như một ngọn núi thiêng trấn áp.