Mọi âm thanh im bặt, muôn vàn sự chấn động, hàng triệu sự điên cuồng!
“…”
Phong Vũ Vân vừa mới vui mừng quá đỗi bởi thực lực mà Tô Minh thể hiện ra để nghiền ép Nguyên Ương đã vượt quá sức tưởng tượng thì chỉ trong chớp mắt sau đó, cô ta không được trải qua sự quá độ nào, cảm xúc đã tụt thẳng xuống trạng thái hoảng sợ cực điểm.
Phong Vũ Vân cũng coi như là một nửa kiếm tu.
Chính vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô địch của Chu Tàng Kiếm!
“Đây… đây… E là có thể giết chết bố mình chỉ trong tích rồi…”, đầu óc của Phong Vũ Vân như chết lặng.
“Được cứu rồi!”, Nguyên Chấp thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn quá tái nhợt nữa, mà biến thành đỏ bừng vì kích động.
Phải.
Ông ta không dám ra tay với Tô Minh.
Ngay cả khi Tô Minh thực sự giết chết con trai Nguyên Ương của mình.
Trong thế hệ trước, không có ai dám ra tay với Tô Minh.
Nhưng hiện tại…
Cần đến thế hệ trước sao?!
Cần sao?
Hơn một ngàn thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời, vây quanh Tô Minh, chỉ cần Tô Minh có một tí mảy may chuyển động dị thường nào thì sẽ bị ngàn kiếm xuyên tim!
Chết chắc!
Có ngon thì tiếp tục, anh còn dám giết Nguyên Ương không? Dám không?
Không cần.
Trong ánh mắt Nguyên Chấp lóe lên một tia phẫn hận cùng chế giễu, không khỏi lại liếc nhìn về phía Tô Ly: “Năm đó vứt bỏ con là đúng, thấp kém thì chính là thấp kém!”
Toàn thân Tô Ly run lên.
Cô không lên tiếng.
Nhưng, tiếng nghiến răng ken két vang lên, răng đều sắp gãy rồi.
“Búa vàng! Giáo gỗ! Đao nước! Kích lửa! Tên đất!”, mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, đột nhiên, Đồ Quảng gầm lên một tiếng.
Trong nháy mắt.
Ngũ hành xuất hiện từ khắp trời đất chung quanh.
Xuất hiện từ trong hư vô vô tận.
Xuất hiện từ sâu trong lòng đất.
Thuộc tính Kim tràn ngập, thuộc tính Mộc chảy xuôi, thuộc tính Thủy gào thét, thuộc tính Hỏa bạo liệt, thuộc tính Thổ chấn động!
Ngũ hành hóa hình.
Búa nện, giáo đâm, đao chém, kích xiên, mũi tên bay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và ngớ người của đám đông, binh khí ngũ hành hóa hình hợp thể trong chớp mắt.