Rõ ràng có thể thấy được.
Kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc lười biếng đó lại… lại… lại xuyên thủng áo giáp Khí Vận!
Nhẹ nhàng đã xuyên thủng rồi.
Áo giáp Khí Vận trực tiến biến thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh nhỏ khai thiên như ban đầu.
Còn bản thân Nhiếp Thanh Cầm lại lập tức nổ tung thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
“Không!”, cùng khoảnh khắc đó, trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc vang lên tiếng gào nặng nề tựa như thiên âm, chỉ một tiếng thôi đã chấn vỡ bát hoang thiên địa, xé toạc ba vạn dặm hư không…
Chỉ một tiếng thôi đã khiến khiến cả tầng nơi Thái Nhất thần quốc tọa lạc hoàn toàn hóa thành hư không.
Chỉ một tiếng thôi đã khiến hàng tỷ người tu luyện võ đạo của Thái Nhất thần quốc gần như một nửa trọng thương, còn có một số bộ phận lớn võ giả đến căn cơ võ đạo cũng bị vỡ tan.
Đến Phong Vũ Vân và Tô Ly nếu không phải do Tô Minh dùng khí tức bao phủ thì e là cũng đã trọng thượng dưới một thanh âm không này rồi.
“Mạnh vậy sao?”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, dị thường ngưng trọng, trong lòng chết cũng không dám tin. Vừa mới giây trước anh còn đoán quốc chủ Thái Nhất thần quốc đứng phía sau là cấp độ tiên nhân, thì bây giờ anh đã không còn chắc chắn nữa, bởi vì Tô Minh cảm giác tiên nhân không thể mạnh như vậy được.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên cũng chết sững.
“Sư tôn, chủ nhân của thanh âm này tuyệt đối không… không phải là người trong nền văn minh Xương, nền văn minh cấp một tuyệt đối không thể xuất hiện cường giả cấp bậc này, tuyệt đối không thể”, Vân Sơn ngưng trọng nói, giọng nói cực kỳ kiên định.
Ninh Triều Thiên cũng gật đầu đồng ý.
Tiếp theo.
Một đạo thân ảnh xuất hiện, xuất hiện từ mảng không gian nơi hoàng cung của Thái Nhất thần quốc tọa lạc.
“Phụ hoàng…”, Phong Vũ Vân trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào thân ảnh người đàn ông trung niên, sau đó lại lắc đầu, lắc đầu thật mạnh nói: “Không! Không phải phụ hoàng, chỉ là dung mạo của phụ hoàng mà thôi!”
Tô Minh nhìn sâu vào đạo thân ảnh đó, nhìn trông có chút già nua, mặc một thân trường bào màu tím đen, trong sự tôn quý có lẫn khí tức quỷ dị hoàn toàn khác biệt với nền văn minh Xương.
Ngoài ra, Tô Minh như ẩn như hiện còn có thể nhìn ra, có một sợi xiềng xích vô hình đang khóa chặt thân ảnh này.
“Cũng không thể tùy tiện ra tay! Cho nên mới không ra tay!”, Tô Minh thầm nói, có chút hiểu ra rồi. Bằng không với thực lực của đối phương e là có thể giết chết anh trong giây lát rồi, đây là trực giác nồng đậm của Tô Minh.
Đối phương không phải không cứu Nhiếp Thanh Cầm mà là bị sợi xích vô hình khóa chặt nên không thể ra tay.
“Trước đó, mình đoán đối phương là quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nhưng khí tức của ông ta không liên quan gì đến khí tức của Phong Vũ Vân, cho nên dưới tình huống này, Phong Vũ Vân không phải là con gái của ông ta”.
“Bây giờ xem ra mình đoán đúng rồi, Phong Vũ Vân có lẽ chính là con gái của Thái Nhất thần quốc quốc chủ, cũng là công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc. Chỉ có điều, vị quốc chủ Thái Nhất thần quốc trước mắt đây căn bản chỉ là một kẻ giả mạo”.
“Quốc chủ chân chính của Thái Nhất thần quốc cũng chính là phụ hoàng của Phong Vũ Vân, e là đã chết không biết bao nhiêu năm rồi”.
Trong lòng Tô Minh chấn động, hóa ra đây mới là chân tướng.
Còn Tiểu Mạt là con gái của người này và Nhiếp Thanh Cầm.
Tiểu Mạt đâu rồi?
Tô Minh đột nhiên cảm nhận được, bây giờ dưới mảng tinh vực này căn bản không còn khí tức của Tiểu Mạt nữa.
Tiểu Mạt gần như hoàn toàn biến mất ư? Không, có lẽ là bị người trước mặt này dùng thủ đoạn tày trời đưa ra khỏi nền văn minh Xương rồi.
“Hu hu hu hu, phụ hoàng của tôi đã… đã…”, Phong Vũ Vân cũng đã hiểu ra.
“Thiên Nữ Tạo Hóa, cô còn muốn trốn bao lâu nữa?”, lúc này, kẻ giả mạo quốc chủ Thái Nhất thần quốc đột nhiên sắc mặt dữ tợn, rít lên nói.
Ồ?
Người này lại biết đến sự tồn tại của Thiên Nữ Tạo Hóa ư?