“Thiên Vẫn kiếm pháp!”, ngay sau đó chính là lúc tiễn Chu Phú lên đường, trong nụ cười của Tô Minh tràn ngập sát ý điên cuồng, Ma La kiếm trong tay sôi trào ầm ĩ, anh giơ tay lên liên tiếp chém ra hơn trăm kiếm.
Uyển chuyển không chút kiêng dè.
Vung kiếm không chút kiêng kè.
Hướng về phía Chu Phú mà đi.
Dưới tình huống như vậy, ba kiếm liên hoàn mà Chu Phú dốc hết toàn lực, liều mạng chém ra ngăn cản thế nào được đây?
Hoàn toàn không có một tia khả năng.
Một kiếm đã không thể so với Thiên Vẫn kiếm pháp do Ma La kiếm thi triển ra, càng không nói đến ba kiếm đấu với hơn trăm kiếm.
Chu Phú chết sững, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt suýt chút nữa là nổ tung.
Ông ta thân là cường giả đỉnh cấp danh tiếng lâu năm cảnh giới Tiên Vương tám chuyển, liên tiếp ba kiếm đã rút hết tiên nguyên trong cơ thể rồi, mà đối phương chỉ là một nam thanh niên còn chưa đến 30 tuổi, cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển lại chớp mắt có thể chém ra trăm kiếm?
Mẹ kiếp, đây đúng là… gặp quỷ rồi!
Thi triển những kiếm này không hao tổn gì ư?
Ý nghĩ tiếp theo của Chu Phú dường như là muốn bỏ chạy, ông ta đã biết kết cục khi ba kiếm đó của bản thân đối mặt với hàng trăm kiếm của Tô Minh.
Thế nhưng…
Điều khiến Chu Phú tuyệt vọng đó là, bầu trời đã bị bao phủ, bị Lung Thiên Chú của Tiêu Lục bao vây. Lung Thiên Chú này là để Tô Minh không thể bỏ chạy, nhưng cũng khiến Chu Phú không chạy thoát được!
Giữa lúc sống chết, Chu Phú gần như phản ứng theo bản năng, quát lớn một tiếng: “Cửu Bộc Tiên Ô! Ngăn cản!”
Một món tiên khí trung phẩm thuộc tính phòng ngự được thúc giục ra, hòng để tìm kiếm chút an toàn.
Đáng tiếc…
Có tác dụng không?
Chớp mắt, ba đạo kiếm quang liên tiếp đó của Chu Phú đã bị hủy diệt hóa thành hư vô.
Hàng trăm kiếm quang Thiên Vẫn kiếm đó của Tô Minh tựa như lưỡi hái tử thần lao đến, đến để thu hoạch mạng sống.
Trong nhãn cầu của Chu Phú thoáng hiện lên hàng trăm đạo kiếm quang đến từ khắp mọi phương hướng.
Nhìn trông vô cùng hỗn loạn nhưng trên thực tế thì đã khóa chặt mọi đường chạy trốn.
Hơn nữa, mỗi nhát kiếm đều hàm chứa mùi vị chết chóc khiến Chu Phú tuyệt vọng đến nghẹn ngào.