Phải biết rằng, sau khi Tô Minh dùng Thái U Hỏa nuốt trọn Thái Phệ Hỏa thì Thái U Hỏa chỉ tiến bộ đến cấp bậc bán bộ ách hỏa. Kể cả như vậy thì Thái U Hỏa cũng mạnh đến nỗi khiến Tô Minh trầm mê, có cảm giác muốn trấn áp chư thiên vạn giới.
Đâu ngờ, đột nhiên trước mặt có ách hỏa thượng phẩm xuất hiện.
“Thảo nào mình luôn thắc mắc sư tôn ăn nói mạnh miệng như vậy mà có thể sống sót được đến bây giờ, chắc là chỉ cần dựa vào ngọn lửa ở cấp bậc ách hỏa này cũng đủ tung hoành trong Chúng Sinh các rồi chăng?”, Tô Minh thầm nghĩ.
Đúng lúc này…
“Phụp…”, một quyền của lão Hồng bị chỉ ấn ngọn lửa của Diễm Huyền Kình đâm xuyên, đánh tan và bị thiêu đốt thành tro tàn.
Không chỉ vậy, chỉ ấn ngọn lửa tiếp tục lao về trước rồi trấn áp bà ta.
Lão Hồng cũng không hoang mang, vội xuất ra kiếm quang thần minh để chém nát chỉ ấn ngọn lửa của Diễm Huyền Kình. Mặc dù chém nát nhưng cũng phải dùng đến ba kiếm. Hơn nữa, sau khi thi triển ra thì rõ ràng sắc mặt của lão Hồng trắng bệch đi, quả nhiên là tiêu tốn rất nhiều sức lực.
“Bịch, bịch, bịch…”, lão Hồng kinh hãi, tuyệt vọng, cũng tỉnh ra nhiều. Thân người già nua không ngừng run rẩy rồi lùi về sau mấy bước. Sau đó bà ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình, nói: “Diễm Huyền Kình! Ông… Nguyên Diễn Hỏa của ông đã ở cấp bậc ách hỏa thượng phẩm rồi sao?”, giọng nói của lão Hồng không ngừng run rẩy.
Lão Hồng luôn tưởng rằng ngọn lửa của Diễm Huyền Kình là trung phẩm thôi.
Sợ là không chỉ riêng bà, mà tất cả các quản lý của Chúng Sinh các đều cho rằng như vậy.
Bởi vì, lần gần nhất mà Diễm Huyền Kình thi triển Nguyên Diễn Hỏa của ông ta là hơn một trăm nghìn năm trước, lúc ấy, Nguyên Diễn Hỏa vẫn mới chỉ là ách hỏa trung phẩm mà thôi, trên thực tế thì ách hỏa trung phẩm đã mạnh lắm rồi, tại Chúng Sinh các, nó hoàn toàn không cần phải kiêng nể bất kỳ ai.
Nếu là ách hỏa trung phẩm còn có thể khơi dậy dũng khí khiêu chiến của đám người bà lão Hồng.
Nhưng bọn họ không thể ngờ tới được…
Má nó, mới có một trăm nghìn năm trôi qua thôi mà Nguyên Diễn Hỏa của Diễm Huyền Kình đã từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm rồi.
Điều này… điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Đây quả là một cơn ác mộng!
Một khi đã đạt tới cấp bậc ách hỏa này, nếu muốn từ ách hỏa trung phẩm thăng cấp thành ách hỏa thượng phẩm thì độ khó ắt phải tăng lên gấp mười lần, thậm chí là cả mấy chục lần.
Khi đạt tới cấp bậc ách hỏa thì trong hầu hết các trường hợp, cho dù có dùng thời gian mười triệu năm hay vài tỷ năm đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể thăng cấp thành công được.
Vậy mà mới chỉ dùng có một trăm nghìn năm thôi mà Nguyên Diễn Hỏa đã làm được điều đó rồi.
Giờ phút này, thậm chí, bà lão Hồng cũng đã quên mất cái chết thảm thương của cháu gái mình, trong đầu bà ta chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ.
“Như bà đã chứng kiến, lão phu quả thật đã gặp được kỳ ngộ, ngọn lửa này của lão phu đã thăng cấp rồi”, Diễm Huyền Kình thản nhiên nói, ông ta nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường: “Bà lão Hồng, bà sẽ không nghĩ rằng tất cả mọi người đều phế giống như bà chứ, suốt khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn không có tiến bộ thêm được chút nào cả?”
Bà lão Hồng im lặng!
Cho dù trong lòng bà ta đang ngập tràn sự oán hận và không cam lòng.
Nhưng bà ta cũng bất đắc dĩ mà im lặng thật lâu.
Bà vốn dĩ không phải là đối thủ của Diễm Huyền Kình, bây giờ, bà lại càng không xứng là đối thủ của ông ta.
Bà ta còn có thể báo thù bằng cách nào nữa chứ?