Không chỉ vậy, trong lúc Tô Minh tùy ý giơ tay lên có thể dùng tay bóp chết dấu ấn thần hồn cũng là khó tin lắm rồi. Mặc dù dấu ấn thần hồn chỉ bao gồm chút thần hồn nhưng dù sao đó cũng là đạo thần hồn, làm sao có thể dùng tay mà dễ dàng bóp chết được. Nhưng Tô Minh lại làm được. Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể chắc chắn một điều, Tô Minh không hề đơn giản.
“Cậu chủ Tô! Được đấy!”, Minh Thương lại cười, chỉ có điều nụ cười này thật dọa người. Minh Thương không chỉ muốn giết Tô Minh mà còn muốn Tô Minh sống không bằng chết.
Sau khi nở nụ cười đầy tàn nhẫn và uy hiếp, Minh Thương xoay người lui về bên cạnh Hoắc Lĩnh và Hà Phác. Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng nhìn Minh Thương với ánh mắt kỳ dị và khó hiểu. Tại sao Minh Thương lại nhằm vào Tô Minh và muốn giết Tô Minh? Rõ ràng hai người không quen biết mà, lạ quá đi!
Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng không kìm nổi mà nhìn Tô Minh một cái, họ muốn nhìn kỹ hơn. Họ vốn không để ý đến thằng nhóc chưa đến cảnh giới Hồng Minh nhưng có thể khiến Minh Thương mất mặt như vậy thì sao có thể là người đơn giản?
“Hừm! Cậu chủ Minh! Đừng quên Chúng Sinh các có mối quan hệ tốt với vương triều Cửu Minh. Tô Minh là đệ tử của tôi!”, Diễm Huyền Kình ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Minh Thương, ánh mắt vô cùng thâm sâu. Tâm trạng của Diễm Huyền Kình không tốt, dường như ông ta đã đoán được điều gì.
“Lão Diễm nói nghiêm trọng rồi!”, Minh Thương khom người nói với Diễm Huyền Kình, trong lòng thấy uất ức và chấn động. Bởi vì ban nãy Diễm Huyền Kình nhìn hắn ta như muốn cảnh cáo, còn dùng cả khí tức để khóa chặt.
Chỉ chút khí tức đó cũng bị coi là hỗn xược rồi. Bởi dù sao ở trước mặt vương triều Cửu Minh thì Chúng Sinh các cũng không là gì.
Mặc dù đều là nền văn minh cấp bảy, nhưng giữa các nền văn minh cấp bảy với nhau cũng hoàn toàn khác biệt, từ xưa đến nay, bất cứ người nào trong Chúng Sinh các đều hẳn là rất nhỏ bé khúm núm khi đứng trước mặt vương triều Cửu Minh, giống như Các chủ Chúng Sinh các Phùng Giao vừa nãy mới là bình thường.
Diễm Huyền Kình lại có thái độ như vậy, quả thực là hỗn xược tới cực điểm, đáng chết tới cực điểm.
Nhưng cùng với nổi giận khuất nhục lại là khiếp sợ, bởi vì chỉ vỏn vẹn dựa vào từng tia khí tức khóa chặt và bộc lộ cảnh cáo hắn ta vừa nãy của Diễm Huyền Kình đã có thể xác định thực lực của Diễm Huyền Kình cực mạnh! Mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Minh Thương!
Hắn ta quả thật như đã nhìn thấy quỷ, từ bao giờ mà thế lực rác rưởi như Chúng Sinh các cũng có cường giả cấp bậc cỡ như Diễm Huyền Kình đây?
Cũng chính vì thực lực của Diễm Huyền Kình hình thức mạnh hơn người, cho nên tuy rằng Minh Thương nổi giận, khuất nhục, nhưng lại có thái độ hạ thấp xuống một chút cực kỳ hiếm thấy, ít nhất là bên ngoài tỏ ra như vậy.
“Lão Hồng, chớ quên mình vẫn là người của Chúng Sinh các”, ngay sau đó, Diễm Huyền Kình đột nhiên quay đầu, nhìn về phía lão Hồng. Diễm Huyền Kình cũng không phải người ngốc, từ biểu hiện và hành vi kỳ lạ của Minh Thương cho thấy, gần như có thể chắc chắn có người mời Minh Thương đi giết Tô Minh, có thể là ai? Nỗi thù hận lớn như vậy, hơn nữa còn có tư cách bỏ ra cái giá lớn như vậy để mời được Minh Thương? Đại khái cũng chỉ có một mình bà lão Hồng mà thôi.
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào lão Hồng, sát ý trong ánh mắt đang bắn tung tóe, thậm chí còn có thần quang ngọn lửa đang chớp lóe.
Dựa vào suy nghĩ của Diễm Huyền Kình, giờ phút này liền muốn trực tiếp tiêu diệt lão Hồng, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.