Tô Minh khá có hứng thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em… Chắc em không phải là người nên vào bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh rồi”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ửng đỏ, cảm xúc dâng trào. Vốn dĩ cô ta biết bản thân không có đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiêu. Đến khi thật sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lần rồi, sự cách biệt đó thật sự quá lớn, sự tồn tại của cô ta thật sự đã liên lụy đến Tô Minh, cô ta rất áy náy, rất tự trách, thậm chí còn có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không phải em cho rằng khắp bí cảnh đều có sự tấn công và nguy hiểm như ba con rối kim loại này đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì anh đảm bảo, ba trăm người vào bí cảnh lần này, chắc cuối cùng chỉ có không đến ba người còn sống”. Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rối kim loại này chỉ là tình cờ thôi sao?”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng lên.
“Cũng không hẳn là tình cờ, ít ra thì trên hòn đảo này, không phải là tình cờ, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự tình cờ”, Tô Minh cười khổ.
“Đảo hả?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét được cái trứng ngỗng, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tô Minh chằm chằm.
“Đúng là một hòn đảo, một hòn đảo cực lớn!”. Tô Minh nói với vẻ chắc chắn. Lúc đầu anh không hề biết, nhưng sau đó, khi anh phát hiện ra trận pháp bao trùm trên bầu trời thì anh đã suy đoán và tìm hiểu rồi. Tiếp đó, anh dùng thần hồn cực mạnh không ngừng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng phán đoán ra được vài sự thật.
Lúc này…
Ở thế giới bên ngoài.
Cả triệu người ở Chúng Sinh các đều im lặng.
Đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
Như thể họ đã hóa đá.
Cực kỳ khiếp sợ.
Sự thật Tô Minh vừa ra tay đã giết chết ba bộ Khôi Tiên rõ ràng rơi vào trong mắt tất cả mọi người, quá chấn động
“Ba bộ Khôi Tiên kia phối hợp đánh giết e rằng tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bốn năm cũng có khả năng nuốt hận đi? Nếu cộng thêm Mạc Thanh Nhạn gây trở ngại, tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng thứ sáu bảy bình thường cũng rất khó làm được, vậy mà Tô Minh, không những nhẹ nhàng phá giải, còn dùng ba chiêu giết chết ba con rối Khôi Tiên, việc này…”, bà lão Hồng thì thào, trong con ngươi già nua tràn ngập vẻ chấn động và kiêng dè. Cháu gái Hồng Nhàn chết không oan, thậm chí, đột nhiên bà lão Hồng cảm thấy dù là mình giao chiến với Tô Minh cũng không chắc chắn có thể ung dung đánh giết đối phương.
Kẻ này, quá yêu nghiệt.
Bất kỳ lẽ thường hay thường thức võ đạo nào cũng không phù hợp trên người kẻ này.
“Có điều, chỉ vừa mới bắt đầu thôi”, sau đó, bà lão Hồng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rất nhiều.
Đúng lúc này.
Đột nhiên, hơn triệu người Chúng Sinh các vốn yên tĩnh hóa đá cùng run lên, rất nhiều người thậm chí còn thất thố ồ lên.
“Đậu má, mọi người… mọi người nhìn xem, vùng đất Khôi Tiên kia vừa rồi như bị động đất, run rẩy rất mạnh, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, hình như có quái vật khổng lồ kinh khủng nào đó thức tỉnh”.
“Là… Là… Là… Con tiên quy trong truyền thuyết kia sao?”