Diễm Huyền Kình không hiểu sao cảm thấy bản thân như thằng hề.
“Thằng nhãi Tô cẩn thận, có nguy hiểm, chết tiệt! Tất cả đều do tôi!”, cơ thể Diễm Huyền Kình run rẩy, điều này rất hiếm thấy, ông ta rất hối hận, ánh mắt đầy nôn nóng, hoảng loạn đến mức run rẩy, người ông ta rét lạnh, vừa có chút bồn chồn, vừa không biết nên làm gì.
Ánh mắt bà lão Hồng sáng lên.
Đáy lòng bà ta vô cùng khiếp sợ và còn có chút vui vẻ.
Dường như, chẳng cần Minh Thương ra tay thì Tô Minh cũng phải chết rồi!
Trận pháp bao phủ vùng đất Khôi Tiên bỗng nhiên mạnh mẽ hơn cả mười lần, tất cả chúng đều là tác phẩm của Huyền Võ Tiên Quy, mà mục đích của Huyền Võ Tiên Quy khi làm vậy là gì chứ? Tất nhiên là nó không muốn Tô Minh rời khỏi vùng đất Khôi Tiên rồi.
Nói cách khác, cho dù Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn vẫn còn sống ở vùng đất Khôi Tiên, e rằng cả hai sẽ vĩnh viễn ở lại vùng đất Khôi Tiên, đây có khác gì sống không bằng chết chứ?
“Diễm Huyền Kình, khuyết điểm lớn nhất của ông chính là quá tự tin”, bà lão Hông liếc nhìn Diễm Huyền Kình, thầm nghĩ.
Suốt hàng tỉ năm qua, ấn tượng mà Diễm Huyền Kình để lại trong lòng mọi người ở Chúng Sinh các chính là cường thế, bá đạo, lỗ mãng, nhưng bà lão Hồng biết rõ Diễm Huyền Kình thật ra rất thông minh.
Nhưng khổ nỗi, Diễm Huyền Kình lại cực kỳ sùng bái vũ lực, lại càng sùng bái thực lực, từ trước đến nay, Diễm Huyền Kình luôn tự tin mù quáng vào vũ lực và thực lực của chính mình, gặp chuyện là dùng nắm đấm, chưa từng thất bại.
Nhưng chung quy, đi đêm có ngày gặp ma, hiện tại, ông ta lại thất bại ở chỗ hai người đệ tử của mình, Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Ông ta phải trả giá thật lớn cho sự thất bại lần này.
Nhìn thấy cơ thể Diễm Huyền Kình đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lóe lên, thậm chí hơi thở vô cùng hỗn loạn là có thể thấy được.
“Ông sẽ nhanh chóng cảm nhận được nỗi đau khi mất đệ tử, mà nỗi đau mất đi đệ tử sợ là không bằng một phần mười sự đau đớn khi tôi mất đi cháu gái của mình nhỉ?”, nhớ đến Hồng Nhàn, bà lão Hồng tim đau như cắt, cực kỳ căm thù hung thủ gây ra cái chết cho cháu gái mình.
Bà ta không nhịn được bèn nhìn vào mặt của kính Tiên Nguyên to lớn, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, bà ta muốn thấy được kết cục thê thảm của anh.
Đúng lúc này.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đã sắp dừng lại.
Bởi lẽ, hiện tại, bọn họ đang bị hơn trăm con rối Khôi Tiên cản đường, hơn nữa, số lượng Khôi Tiên còn đang gia tăng.
Mỗi một con rối Khôi Tiên đều có thực lực trên cảnh giới Hồng Thiên, yếu thì ở cảnh giới Hồng Thiên tầng một tầng hai, còn cường giả thậm chí đạt tới cảnh giới Hồng Môn tầng ba tầng bốn.
Trong tay mỗi một con rối Khôi Tiên đều cầm một món binh khí, nó là đao, hoặc kiếm, hoặc là binh khí khác, nhưng điều giống nhau là, những binh khí đó đều không đơn giản, chúng đều là chí bảo cao cấp nhất, hơn nữa, mỗi một món binh khí đều vô cùng phù hợp với con rối Khôi Tiên sử dụng chúng.
“Đây… đây…”, Mạc Thanh Nhạn không thốt nên lời, trong đôi mắt xinh đẹp vô cùng khiếp sợ, cảnh tượng trước mắt cô ấy quá đáng sợ!