Nói Tô Minh không căng thẳng là giả, dù sao thì tình huống trước mắt không khác đối mặt với cái chết là bao, có thể nói là lần nguy hiểm nhất từ khi anh tu hành võ đạo đến giờ, dù sao thì lúc trước, khi gặp phải tình huống cận kề cái chết, đều có Thiên Nữ bên cạnh, mà hiện tại, Thiên Nữ không có ở đây.
“Còn không đi vào?”, Huyền Võ Tiên Quy mở miệng, dáng vẻ như chờ không kịp.
Tô Minh không nói hai lời, kéo Mạc Thanh Nhạn bước vào cửa chính của mê cung tử vong.
Vẻ mặt Huyền Võ Tiên Quy càng thêm kích động, nó không nhịn được nói: “Chết ở bên trong mê cung tử vong, một thân máu tươi dồi dào đến vô cùng của cậu sẽ hiến tế cho mê cung tử vong, lúc đó, sợ rằng cấp bậc của mê cung tử vong sẽ tăng thêm một bước lớn, nói cách khác, mê cung tử vong chính là dung khí bản mệnh của lão Quy đây, cấp bậc của dung khí bản mệnh tăng lên, đương nhiên sẽ bồi bổ cho cơ thể mẹ, cũng chính là chủ nhân tôi đây, tuổi thọ của tôi sẽ tăng thêm một khoảng lớn, tôi sẽ không cần phải lo lắng tuổi thọ sẽ cạn hết trong thời gian ngắn”.
Vì sao Huyền Võ Tiên Quy không trực tiếp giết chết Tô Minh, sau đó lại dùng mê cung tử vong hấp thu máu tươi của Tô Minh? Nguyên nhân rất đơn giản, khoảnh khắc chết đi, máu tươi, số mệnh, pháp nguyên sẽ tiêu tan một phần lớn, khi đó sử dụng mê cung tử vong để hấp thu máu tươi Tô Minh để lại, quả thực là giống như một chén nước đổ trên mặt đất, bạn lại quỳ rạp trên mặt đất liếm nước, thu hoạch quá nhỏ, hao tổn quá lớn, thật sự là lãng phí.
Còn nếu như Tô Minh chết ở trong mê cung tử vong thì một tia hao tổn cũng không có, tất cả năng lượng đều bị mê cung tử vong cắn nuốt và tiêu hoá.
Khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tiến vào cửa chính của mê cung tử vong.
Chớp mắt, cả mê cung tử vong loé lên hào quang màu vàng nồng đậm, rất nhanh sau đó đã nhạt đi, cả mê cung tử vong giống một toàn thành lớn từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, thành trì duy trì trạng thái bán trong suốt.
Đây là kết quả sau khi Huyền Võ Tiên Quy suy tính trong đầu, nó còn muốn nhìn xem, hai con kiến hôi nhỏ bé này tuyệt vọng như thế nào rồi chết ở trong mê cung tử vong, cứ coi như là thú vui ác ý đi, dù sao thì nó cũng rất cô độc và nhàm chán, bây giờ có trò hay để xem, đương nhiên là nó muốn nhìn.
Huyền Võ Tiên Quy có thể thấy, ở bên ngoài, đám người Diễm Huyền Kình tất nhiên là cũng có thể nhìn thấy.
Mà cũng chính vì có thể nhìn thấy nên mọi người mới ồ lên:
“Đù, bên trong thành quả nhiên là mê cung! Còn… còn cực kỳ rắc rối!”
“Từ cổng chính đến cổng sau tổng cộng có hơn 10 ngàn lối đi, đi nhầm một cái thôi là khỏi ra”.
“Trong mê cung có… có dòng khí ăn mòn, mà còn càng ngày càng nồng. Thế nên, dù biết lối đi chính xác thì cũng phải nhanh, không thì chắc sẽ bị ăn mòn thành một đống máu loãng nhỉ?”
“Đằng sau những lối đi sai có thể là dòng dung nham nóng chảy đáng sợ, hoặc một con hồn thú thái cổ, hay những cơ quan trí mạng… Trời đất ơi!”
“Nhìn bước chân của Mạc Thanh Nhạn thì hình như… hình như rất nặng nề! Đó là trọng lực, siêu trọng lực, pháp nguyên siêu trọng lực! Trong mê cung ấy thế mà còn bố trí cả pháp nguyên siêu trọng lực!”
“Mấy người có để ý đến nhịp thở của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không? Hình như… trong mê cung kia không có chút tiên linh khí nào hết. Từ khi bắt đầu, hoàn toàn là tự tiêu hao, đừng mong thông qua việc hít thở, hấp thu tiên linh khí để bổ sung tiên nguyên đã hao tổn. Điều này thật là đáng sợ!”
“Đáng sợ nhất là trong hơn 10 ngàn lối đi kia, chỉ có một cái đúng, còn lại đều là sai. Đã thế, những lối đi đó còn không ngừng thay đổi, biến hóa. Dù ban đầu anh có chọn đúng, nhưng khi đi, nếu không thay đổi hướng đúng lúc, vậy sẽ biến thành sai. Cho hỏi, thế thì sao có thể đi ra khỏi mê cung?”