Đọc truyện Full

Chương 89: Chương 89

Về việc bắt đầu trận đấu này như thế nào, đội huấn luyện viên của Thẩm Kình Vũ có nhiều ý kiến khác nhau.

Có người cho rằng nên thận trọng, trước hết thăm dò hết ưu khuyết điểm của đối phương rồi đưa ra kế sách tiếp theo; cũng có người nói anh cần tấn công thật nhanh để giành quyền khống chế nhịp độ trận đấu.
Giữa hai phương án này, Thẩm Kình Vũ sẽ tính toán như thế nào? Thật ra khi thảo luận trước đó, anh vẫn chưa có câu trả lời chính xác, chỉ định lên võ đài tùy cơ ứng biến.
Bây giờ, trận đấu đã thật sự bắt đầu.

Sau khi hai người chạm găng, Noguchi Oosawa di chuyển về phía sau nhằm kéo dài khoảng cách để quan sát đối thủ, gã cho rằng Thẩm Kình Vũ cũng sẽ làm như vậy – đây là cách đánh của đa số các tay đấm.

Nhưng ngoài dự kiến của gã, Thẩm Kình Vũ không lùi mà tiến lên, đột nhiên tăng tốc xông đến chỗ mình!
Thẩm Kình Vũ phóng lên, đấm thẳng rồi ngay lập tức bồi một cú móc trái.

Anh mạnh mẽ áp sát từng bước, thoáng chốc đã hoàn thành một chuỗi đòn tấn công.

Đòn đánh của anh khiến Noguchi Oosawa không kịp chuẩn bị, liên tục lùi về phía sau.
“Ái chà!” Bình luận viên Tống Tuyền không nhịn được tiếng hô.

“Căng thẳng! Tuyển thủ Nhật Bản vội vàng rồi!”
Tham dự một trận đấu quốc tế như vậy, Thẩm Kình Vũ nhận phải áp lực không nhỏ, chẳng lẽ Noguchi Oosawa thì khác sao? Trận đấu vừa bắt đầu, sự tấn công dồn dập của đối thủ làm gã phạm sai lầm: gã lùi quá vội vàng, đột nhiên bước hụt, mất thăng bằng!
Đúng lúc ấy, Thẩm Kình Vũ thu tay lại, bỗng xoay người tung ra một đòn Cá sấu quẫy đuôi!
“Òa!” Túc An không ngờ vừa mở màn đã đánh dữ dội như vậy, kích động suýt nhảy dựng lên.

Nhưng cô không thể nhảy được vì còn một con gấu túi vẫn đang treo trên người– cả người Kỷ Cẩm căng cứng, ôm chặt lấy tay Túc An không buông.
Đây là cơ hội cực kì tốt, Noguchi Oosawa mất thăng bằng nên buông lỏng tay, nếu Thẩm Kình Vũ đá trúng thì anh có thể thẳng thừng lấy mạng đối phương, đổi mới kỷ lục về thời gian kết thúc trận đấu ngắn nhất trong đêm nay!
Tiếc rằng dù Noguchi Oosawa mất thăng bằng nên buông lỏng phòng ngự, nhưng cũng vì vậy mà ngửa người về phía sau – việc ấy khiến chân Thẩm Kình Vũ sượt qua mũi gã.

Cú đá của anh trượt rồi!
Trong hai giây ngắn ngủi ấy, tất cả khán giả trong hội trường đều nín thở.

Vào khoảnh khắc chân Thẩm Kình Vũ rơi xuống đất, dường như có thể nghe được tiếng thở phào đồng loạt.
“Ây dà!!” Tống Tuyền căng thẳng suýt lạc giọng.

“Tiếc quá! Tiếc quá!! Thẩm Kình Vũ vội vàng quá, cơ hội tốt như vậy mà không bắt được.

Nếu không, cú đá ấy mà trúng thì chắc chắn đã KO rồi!”
Trên sàn đấu, hai chân Thẩm Kình Vũ tiếp đất, Noguchi Oosawa cũng đã đứng vững, vẽ nên khoảng dừng cho một đợt tấn công dồn dập.

Noguchi Oosawa khẽ di chuyển thân sau, do dự xem có nên phản kích hay không, cơ hội chỉ đến trong chớp mắt.

Thẩm Kình Vũ chuyển tư thế, nhanh chóng trở về thế phòng ngự, vậy là Noguchi Oosawa không tiến lên nữa.
Lần này hai người di chuyển sang ngang một cách ăn ý, dần kéo dài khoảng cách.

Đá trượt một lần nhưng Thẩm Kình Vũ không hề chán nản.

Làn sóng công kích dồn dập của anh chỉ đến lấn át đối thủ về mặt khí thế, chứ không phải thắng được trận đấu một cách nhanh chóng.

Nếu có thể hạ gục đối thủ trong ba đòn ấy là chó ngáp phải ruồi, không được thì cũng là chuyện thường tình.

Trong quá trình di chuyển, anh cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Noguchi Oosawa, tìm kiếm sơ hở của đối thủ.

Đam Mỹ Hiện Đại
Mà Noguchi Oosawa cũng là một tay đấm vô cùng ưu tú.

Dù đòn ngoài dự kiến vừa nãy làm gã kinh ngạc, nhưng gã lập tức ổn định lại tâm trạng nghênh chiến, từ bề ngoài không may mảy nhìn ra gã đang chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Hai người di chuyển một thời gian, Thẩm Kình Vũ lại ra tay trước, phát động làn sóng tấn công thứ hai.
“Hôm nay Thẩm Kình Vũ đánh cực kỳ chủ động!” Tống Tuyền nói.

“Xem ra cậu ấy rất muốn đánh được một thành tích đẹp mắt tại trận đấu quốc tế đấu tiên này.

Tôi rất mong chờ xem hôm nay cậu ấy có thể đem lại cho chúng ta niềm vui bất ngờ nào.”
Thẩm Kình Vũ liên tục chọc để thăm dò Noguchi Oosawa, Noguchi Oosawa cũng không hề nóng vội ra tay mà vừa đỡ đòn vừa khẽ di chuyển cơ thể như đang tìm cơ hội.

Thẩm Kình Vũ chọc, sau đó đột nhiên đấm một cú trực diện mà anh đã chuẩn bị trước đó.

Noguchi Oosawa nhạy bén bắt được khoảnh khắc anh ra tay, lập tức né sang bên trái, cũng chính là bên phải của anh.
Thẩm Kình Vũ thu lại nắm đấm hụt trong nháy mắt, Noguchi Oosawa cũng sử dụng “đòn sát thủ” của mình, di chuyển người về phía trước, dồn lực từ bụng, tung một đòn móc trái nhanh như chớp về bên má phải không được phòng thủ của Thẩm Kình Vũ!
“Ầm!” Tiếng tay chân va vào nhau một cách nặng nề.
Từ khi hai người áp sát vào nhau, Kỷ Cẩm nhắm chặt mắt không dám nhìn.

Cậu nghe thấy xung quanh hét lên, nhịp tim tăng vọt sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Đau đau đau đau đau…” Tay Túc An bị Kỷ Cẩm bóp chặt quá, phải mở miệng kêu.

“Quá đẹp!!!” Ngược lại so với Kỷ Cẩm, Tống Tuyền không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc đặc sắc nào.

Ông liến thoắng giải thích chuyện vừa xảy ra.

“Lại là một lần giao chiến tuyệt vời! Như chúng ta vừa thấy, đầu tiên tuyển thủ Thẩm Kình Vũ tung ra một chuỗi đòn tổ hợp, Noguchi Oosawa phản kích bằng cú đấm móc trái, nhưng tuyển thủ Thẩm Kình Vũ né được!! Hơn nữa cậu ấy còn quét trúng chân trước của tuyển thủ Noguchi!”
Khi vung tay phải, Thẩm Kình Vũ lập tức đá thấp một cú ngay sau đó.

Động tác ấy giúp cơ thể anh ngửa ra sau, xoay tròn theo quán tính, vừa vặn để tránh được cú đấm móc trái của đối thủ.

Một chuỗi đòn như vậy anh đã tập cả ngàn lần trong mấy tháng này, rốt cuộc bây giờ đã có thể phát huy tác dụng trên võ đài.
Thế là Noguchi Oosawa lại bị đánh vài cú nữa, nhưng vẫn không thể làm Thẩm Kình Vũ bị thương nặng chút nào.

Trong nhà thi đấu, các khán giả Nhật Bản dần thì thầm xôn xao vì bất mãn.
Sự chán chường giữa hàng mày của Noguchi Oosawa chợt biến mất, gã cất bước, tiếp tục di chuyển trên đài.
Chẳng lâu sau, Thẩm Kình Vũ lại tiến lên.
Như Tống Tuyền đã nói, hiệp này Thẩm Kình Vũ cực kì chủ động, đây là chuyện không thường gặp trong những trận đấu trước của anh.

Vì sao anh phải chọn sách lược này? Vì cảm thấy đối thủ lần này rất dễ đối phó sao?
Tống Tuyền không biết, ngay cả Noguchi Oosawa cũng nghĩ không thông.
Song Tống Tuyền vẫn nhạy cảm nhận ra một điều khác lạ.

Khi Thẩm Kình Vũ lại tấn công lần nữa, đôi mắt Tống Tuyền sáng lên, vội chia sẻ điều mình phát hiện cho khán giả: “Xem ra Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị rất chu đáo cho trận đấu lần này!… Những ai từng xem Noguchi đánh đều biết Noguchi có một đòn đặc biệt, là cú móc trái của cậu ta.

Cậu ta thích phản kích khi đối thủ tấn công từ bên trái của mình bằng đón ấy, hơn nữa tỉ lệ KO của đòn này cực kì cao… Mọi người chú ý vào động tác của Thẩm Kình Vũ, mỗi khi tung một cú đấm bên phải, cậu ấy sẽ ngửa về phía sau, chính vì đề phòng cú móc trái của Noguchi!”
Ông vừa dứt lời, Thẩm Kình Vũ lập tức đánh một chuỗi đấm phải và quét chân liên tiếp, những khán giả nhanh mắt trong phòng livestream đều nhận ra đúng như Tống Tuyền nói!
Bình luận viên và người xem đều phát hiện, Noguchi Oosawa đứng đối diện với Thẩm Kình Vũ tất nhiên đã nhận ra từ sớm.

Hai lần ra tay thất bại khiến tim gã rơi lộp bộp trong lòng– lần đầu có thể là điều bất ngờ, nhưng lần thứ hai cho thấy rằng đối thủ đã có phòng bị, hơn nữa còn có khả năng né tránh nhanh hơn cả cú đánh của gã!
Noguchi Oosawa vẫn luôn vô cùng tự tin đối với cú móc trái của mình, đôi khi trên sàn đấu, gã thậm chí còn cố tình lộ sơ hở bên trái để dụ dỗ đối thủ tấn công, cho gã một cơ hội ra tay.

Khi đòn đánh ấy nổi danh, đối thủ gặp hắn trên sàn đấu thường né sang bên trái để tránh đòn.

Nếu đối thủ né thì cũng có lợi cho gã.

Một khi có sự sợ hãi trên võ đài, khi ra tay nhất định sẽ bị bó tay bó chân, sự do dự sẽ làm chậm đi tốc độ và sức lực của một người.

Một đối thủ như vậy, dù vốn có thực lực mạnh hơn gã cũng sẽ bị “bản thân phong ấn” mà yếu đi, bởi vậy trở thành người bại trận dưới tay gã.
Tiếc rằng đòn “sinh nhai” của gã có vẻ khó dùng lần này rồi.
Thẩm Kình Vũ hoàn toàn không nể nang đòn đánh của Noguchi Oosawa, dường như anh có đủ lòng tin rằng mình sẽ né được cú đấm ấy.

Thế nên anh có thể liên tục vung đòn phải rồi quét chân đối phương một cách không kiêng dè như vậy.

Còn Noguchi Oosawa thì sao? Vì thói quen né sang trái của gã, dù không đến nỗi bị đánh gục nhưng ít nhiều gì vẫn chịu một chút tổn thương.
Đấy chỉ là điều thứ yếu, quan trọng là cách đánh của Thẩm Kình Vũ làm Noguchi Oosawa mất đi sự kiên định của mình.

Trong những trận đấu trong quá khứ, gã luôn lợi dụng sự do dự và chần chờ của đối thủ để khống chế nhịp đấu, song bây giờ gã không biết nên làm gì khác.
Thẩm Kình Vũ lại vung nắm đấm về phía này, gã có nên tránh sang trái nữa không? Việc liên tục bị thương làm gã rất khó chịu, gã nên tiếp tục phản công hay đổi một cách đánh khác? Gã hoang mang vô cùng.
“Giỏi lắm!” Tả Phong Duệ đứng dưới võ đài không nhịn được phất cờ cổ vũ cho Thẩm Kình Vũ.
Còn huấn luyện viên của Noguchi nôn nóng đến mức liên tục xem giờ – còn một phút nữa mới kết thúc hiệp một.
“Đừng bỏ cuộc, Noguchi-kun!” Huấn luyện viên của gã hô to về phía lồng đấu.

“Xốc lại tinh thần, tập trung!”
Noguchi Oosawa nghe thấy tiếng hét của huấn luyện viên, liếc về cạnh lồng.

Gã cắn răng, tiếp tục di chuyển.
Thẩm Kình Vũ cũng nhận ra đối thủ của mình đang bối rối, đây đúng là thời điểm tuyệt vời để anh thừa thắng xông lên.

Anh tìm cơ hội tấn công lần tiếp theo, đột nhiên Noguchi Oosawa đang đi vòng phía đối diện anh dừng lại.
Một giây sau, Noguchi Oosawa bắt đầu áp sát Thẩm Kình Vũ!
Đây là lần đầu gã chủ động tấn công ngày hôm nay.

Thẩm Kình Vũ bất giác nhíu mày, không biết đối thủ có dự định gì, vào tư thế chuẩn bị nghênh chiến.

Khi Noguchi Oosawa tiến vào phạm vi công kích của Thẩm Kình Vũ, anh lập tức chọc đối phương để tấn công, đồng thời hạn chế khoảng cách của đối thủ.

Nhưng điều anh không ngờ là Noguchi Oosawa chợt cúi người, xông về phía anh!
“Ồ, vật ngã?” Tống Tuyền đang theo dõi thế trận sát sao cũng kinh ngạc không thôi.

Ông nhớ cả Noguchi Oosawa và Thẩm Kình Vũ đều giỏi đánh trên không, chẳng lẽ Noguchi lại muốn chuyển xuống mặt đất?
Trong nháy mắt khi hai tay Noguchi Oosawa ôm lấy eo Thẩm Kình Vũ, anh lập tức nghiêng người về phía trước, đùi phải đạp về sau, đè thấp trọng tâm tránh để đối phương vật ngã mình.

Noguchi Oosawa không gạt chân anh mà dùng quán tính và thể lực như trâu của mình đẩy Thẩm Kình Vũ về phía cạnh lồng.
Rầm!
Thẩm Kình Vũ bị đẩy liên tục về phía sau, lưng đụng phải tấm lưới.

Anh cũng cho rằng Noguchi Oosawa không tìm được cách phá giải cục diện khi đánh trên không nên muốn đổi sang vật lộn dưới đất, thế là vừa đứng tấn để phòng đối thủ gạt chân, vừa dùng khuỷu tay nện xuống lưng Noguchi Oosawa để gã buông tay.
Nhưng Noguchi Oosawa ôm chặt lấy anh không buông, cũng dùng tất cả sức lực để ép anh vào tấm lưới, sau đó… Không có sau đó nữa.
Hai bên cứ giằng co như vậy.

Vì cách nhau quá gần, dù Thẩm Kình Vũ đập, nện để chống lại cũng không tạo được bao nhiêu tổn thương.

Nhịp tấn công gay cấn ban đầu như bị đột ngột dội cho một chậu nước đá, hoàn toàn đông cứng lại.
Sau khi hai người giằng co mười mấy giây, Tống Tuyền hỏi một cách mông lung: “Tuyển thủ Oosawa đang làm gì vậy?”
Noguchi Oosawa không hề có ý định gạt ngã Thẩm Kình Vũ, gã chỉ ép Thẩm Kình Vũ lại, ngoài ra không làm gì khác.
Khống chế đối thủ là chiêu mà một số tuyển thủ Nhu thuật hay dùng, vì thời gian khống chế này cũng được trọng tài sử dụng khi chấm điểm vào cuối trận.

Thậm chí một số võ sĩ Nhu thuật tập thành một cách đánh đặc thù, trận đấu vừa bắt đầu đã ép đối thủ đến cạnh lồng, sau đó suốt năm phút giữ ở bên lồng bất động, chỉ giẫm chân đối thủ để gây chút tổn thương nhỏ lẻ.

Vì cách đánh khó coi nhưng hữu dụng này, một số người còn bị người hâm mộ gọi đùa là “thầy sửa chân”.
Tống Tuyền không hiểu, chẳng lẽ Noguchi Oosawa cũng muốn lợi dụng việc khống chế để thắng điểm hiệp này hay sao? Nếu trận đấu vừa bắt đầu gã đã làm vậy thì được, nhưng bây giờ chỉ còn lại chưa đầy một phút là hết hiệp đấu, dựa vào biểu hiện bốn phút trước của gã, dù một phút này gã hoàn toàn khống chế được Thẩm Kình Vũ thì cũng đâu có khả năng thắng? Huống chi gã cũng không phải cao thủ trong lĩnh vực này.
Khán giả trong phòng livestream bắt đầu bình luận mắng mỏ Oosawa:
“Tên Nhật Bản không biết xấu hổ kia, thả Tiểu Vũ nhà chúng tôi ra!”
“Ôm chặt thế nào gì? Sàm sỡ à?”
“Thả Tiểu Vũ ra cho mị đến!”
“Anh Vũ cố lên, KO tên đó đi!”
“Sao lại ngừng đánh? Đang làm gì vậy?”
Người xem trong hội trường cũng bắt đầu xì xào bàn tán, những tiếng xùy vang lên liên tục.
Kỷ Cẩm vẫn luôn che mắt ở dưới đài, không nghe thấy tiếng gì, không nhịn được mở mắt ra một góc nhỏ.

Thấy hai người đang ôm nhau trong lồng, trên mặt cậu lộ vẻ ngạc nhiên.
Đa số mọi người không thể nào hiểu được Noguchi Oosawa đang làm gì, nhưng Thẩm Kình Vũ hiểu: gã đang kéo dài thời gian.

Vì hoảng hốt nên gã không biết nên làm như thế nào, càng đánh tâm trạng càng tệ nên muốn dây dưa để trở về vạch bắt đầu, lợi dụng một phút nghỉ ngơi giữa hiệp để điều chỉnh lại.
Đương nhiên Thẩm Kình Vũ không mong đối thủ của mình có cơ hội điều chỉnh.

Trận này anh đang ở thế thượng phong, chỉ muốn nhân đó xông lên hạ gục đối thủ!
Thế là anh liên tục chống đối, trụ chân, muốn phá khỏi sự khống chế của Noguchi.

Tuy khả năng vật lộn của Noguchi không mạnh nhưng cũng không hề yếu, lúc này đã dồn hết tâm trí để ép anh lại, còn thể hiện tốt hơn cả bốn phút trước.
“Tuýt–”
Cuối cùng trọng tài đã thổi còi.

Hiệp một vẫn kết thúc..


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full